“Cô đang nhìn cái gì mà nhìn?”
“Không phải anh cởi đồ là để tôi nhìn sao? Nói thật, một năm nay vóc dáng của anh lớn lên trông thấy”
“Tất nhiên rồi” “Nhưng so với những anh chàng to cao mà tôi đã nhìn thấy thì vẫn còn kém xa, có lẽ… Vì anh là người phương Đông nên khung hình vẫn hơi gầy một chút. Những huấn luyện viên người nước ngoài đó, thân hình đó… Quả thật không có gì để nói. Tôi thường tham gia vào một câu lạc bộ thể dục, đàn ông ở trong đó mặc quần áo thì lộ ra vẻ gầy, cởi quần áo thì có thịt. Vóc dáng không hẳn quá đẹp. Anh cần phải tiếp tục cố lên..”
Ôn Mạc Ngôn nghe nói như thế, lông mày càng nhíu sâu, nếp nhăn của lông mày cũng sắp chất thành núi.
“Câm miệng, không có mệnh lệnh của tôi thì không được phép nói chuyện”
Mỗi một chữ mà cô nói đều không phải là thứ anh thích nghe, tốt hơn hết là đừng nói gì cả.
Bạch Minh Châu nghe vậy, cảm nhận được sự tức giận của anh, không khỏi bĩu môi.
“Dáng người không đủ hoàn mỹ, còn không cho người ta nói sao?” “Cô cho răng mình có thân hình đẹp sao? Tỷ lệ gì?
Thân hình cấp năm phải không? Nhìn bắp tay của cô, cô nhìn xem chân voi của cô, còn cả chiều rộng của lưng cô, eo thùng nước! Còn thích mặc quần áo sáng màu, cô có biết cô trông giống cái gì không? Giông như một con thiêu thân vỗ cánh bạch bạch! “
Bạch Minh Châu nghe được những lời nói này, trợn tròn mắt.
Như một con chó trong tim Tôi đi cái ông cụ nhà anh.
Mở mắt nói những lời bịa đặt còn chưa tính, vậy mà nói cô là con thiêu thân võ cánh?
Không thể nói chuyện, còn không thể động tay động chân?
Bạch Minh Châu không nói hai lời, trực tiếp đá một cước, cũng không khách khi đá về phía bên kia.
Cô không dùng nhiều sức, sợ anh không đỡ được, nhưng cũng không nghĩ… Ôn Mạc Ngôn bây giờ sớm đã không còn như xưa nữa, khả năng này cũng không thể coi thường.
Vậy mà anh không cần tốn nhiều sức, giữ mắt cá chân của cô.
Cô một chân không đứng vững, lắc qua trái qua phải.
“Nhẹ chút, đau quá…”
Đây là bàn chân bị thương của cô, dưới tình thế cấp bách vừa rồi, cũng không để ý nhiều như thế, chỉ muốn dạy cho anh chút bài học.
“Nhà họ Bạch sau này, cũng chỉ đến như thế, vẫn không muốn mất mặt xấu hổ, tránh để cho tổ tiên hổ thẹn”
“Anh… Anh còn không biết xấu hổ mà còn nói tôi khéo ăn khéo nói, tôi thấy người miệng lưỡi là anh mới đúng!”
Ai có thể ngờ rằng Ôn Mạc Ngôn ngày trước nói chuyện với con gái sẽ đỏ mặt, bây giờ lại trở nên như thế này.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bất cứ chuyện gì cũng đều có vẻ như thành thạo.
Anh thay đổi khiến cô suýt nữa không nhận ra, nhưng cô vẫn hiểu rõ ràng.
Anh chính là Ôn Mạc Ngôn.
_ Cho dù là đã thay đổi tướng mạo, biến thành tro, anh vẫn là Ôn Mạc Ngôn!
Ôn Mạc Ngôn cũng không có làm khó, buông lỏng cô ra, dù sao chân cô cũng bị thương.
Một vết thương ở tay, một vết thương ở chân.
Tình trạng vết thương của Bạch Minh Châu nhẹ hơn một chút, vẫn có thể nhảy nhót, tự chăm sóc được bản thân, nhưng anh thì không được, tay phải của anh bị thương rất nặng, bưng nước cũng có chút khó khăn.
Anh tiếp tục cởi bộ quần áo cuối cùng, Bạch Minh Châu nhìn lướt qua, không khỏi lẩm bẩm nói: “Cũng không phải quá lớn”
“Cút ra ngoài, không cần cô giúp tôi tắm nữa!”
“Ô? Tôi nói thật, sao anh lại tức giận?”
Bạch Minh Châu bị Ôn Mạc Ngôn ném ra ngoài, bất lực trợn tròn mắt.
Nhưng… Đôi má có chút đỏ hồng.
Anh lớn cũng không lớn, bản thân là người hiểu rõ nhất.
Cô chỉ đang nghĩ cách đi ra mà thôi, nếu không thì giúp anh đi tắm thật sự là quá mập mờ.
Mặc dù anh chỉ có một tay để có thể hoạt động, nhưng Bạch Minh Châu tin rằng anh chắc chẳn có thể tự mình tắm được.
Cô vốn định chờ anh đi ra ngoài, tự mình đi tắm nước nóng.
Nhưng giày vò đến bây giờ quả thật đã quá mệt rồi.
Cô cuộn cơ thể nhỏ nhắn của mình ở trên giường chìm vào giấc ngủ say.
Ôn Mạc Ngôn đi ra từ lúc nào cô cũng đều không biết. .
Ôn Mạc Ngôn đi ra ngoài liền nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của cô.
Bạch Minh Châu lúc yên tĩnh trở nên dễ thương hơn rất nhiều, giống như một con thỏ dịu dàng.
Anh không nhịn được đi chậm lại từng bước tới chỗ cô, bàn tay to mềm mại đặt trên mặt cô, vén mái tóc rối trên trán.
“A.
Cô dường như cảm nhận được điều đó, nói mớ một tiếng, trở mình và tiếp tục ngủ.
Anh cũng nằm trên giường, nằm đè lên nửa người còn lại của cô.
Bàn tay to lớn hoàn hảo kéo cô vào lòng, tận đáy lòng… thật thoải mái.
Mọi người chê dáng vẻ thân mật như vậy, trước đây anh luôn xấu hổ, sợ mình làm không tốt, khiến cô chán ghét, đều luôn cẩn thẩn.
Không ngờ… Bây giờ sắp mỗi người một ngả, họ vừa mới hoàn thành việc một tình nhân nên làm.
Chỉ là… Ban đêm như vậy không chút xa lạ nào, giống như: đã ngủ chung giường trước đây.
Làn da mịn màng của cô, thân hình nhỏ nhản, còn có…
dáng vẻ cung phụng dưới gối…
Trong đầu đột nhiên hiện lên một vài đoạn hình ảnh vụn vặt, khiến anh hô hấp có chút dồn dập.
Cho dù nghĩ thế nào về những hình ảnh vụn vặt ô uế đó, đáy lòng anh rõ ràng không có chút suy nghĩ đen tối.
Anh vội vàng trấn tĩnh lại, không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Anh cho rằng đó là một sự xúc phạm đối với Bạch Minh Châu, bản thân anh là tội ác.
Anh ôm chặt lấy cô, cơn buồn ngủ kéo tới.
Từ lúc sau khi chia tay đến bây giờ, hơn một nay anh không có một khắc nào ngủ ngon.