Nhật Kinh Xuyên Hi thấy anh đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta tìm nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả, bây giờ Cố Thành Trung là cơ hội duy nhất rồi.
Cố Thành Trung còn lo lắng cho Hứa Trúc Linh, không dám ở đây để cô đợi lâu, sợ cô ở một mình nhàm chán sẽ không quen.
Sau khi anh chào ông ta liền vội vàng xuống tầng, nhưng đi được nửa đường thì gặp phải Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
“Anh Trung.” Cô ta chào hỏi anh trước: “Không biết bao giờ anh có thời gian rảnh rồi nhỉ. Tôi có vào hạng mục làm ăn muốn hợp tác cùng với anh, muốn anh tham khảo qua chút.”
“Thời gian đều có thể có cho bất kỳ công việc gì.”
“Tốt lắm, chúng ta hãy chọn một nơi yên tĩnh thích hợp để bàn công chuyện.”
“Không cần đâu, hoặc là đến phòng làm việc của cô, hoặc là đến phòng làm việc của tôi, những chỗ khác đều không phải chỗ thích hợp để bàn chuyện.”
Cố Thành Trung nói một câu để từ chối, anh biết rõ được mục đích của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Gô ta đối với anh là cảm thấy hứng thú. Đấy không phải là tình yêu, mà đơn thuần là muốn chinh phục.
Anh không muốn có quá nhiều dính líu đến cô ta. Dù trận chiến này có khó khăn như thế nào đi nữa, anh cũng phải dốc toàn lực để ứng phó.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là người thông minh như vậy, làm sao có thể không nghe ra ý trong lời nói của anh chứ. Căn bản là anh không muốn có nhiều dây dưa với cô ta mà thôi.
Người khác có cầu cũng không cầu được, mà hôm nay cô ta còn chủ động †ỏ dáng vẻ mở lời như vậy, nhưng anh lại không hề động lòng.
Cô ta siết chặt bàn tay, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh, trò chuyện vui vẻ.
“Anh Trung, có phải anh có thành kiến với tôi hay không? Anh có suy nghĩ gì vậy .. Anh sợ tôi à?”
Cô ta cố tình tiến lên phía trước, mùi thơm trên người cô ta bay thoang thoảng, giống như muốn câu dân người khác.
Cô ta xít lại gần hơn, người lả lướt, chỉ cần người không bị mù thì đều có thể nhìn ra được.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Cố Thành Trung chỉ bình tĩnh nhìn quét qua cô, đáy mắt không có bất kỳ cảm giác tham lam dục vọng nào. Anh vẫn không hề nhúc nhích, đứng vững như núi thái sơn.
Ánh mắt anh nhìn cô ta như loài chó nhìn loài mèo, không có chút hứng thú nào cả.
Thậm chí Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử còn hơi cảm thấy hoài nghi rằng mình có phải không có sức hút của phụ nữ hay không.
Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy cô ta, chỉ cần cô ta sử dụng một chút thủ đoạn thì đối phương liền chấp thuận theo cô.
Nhưng mà Gố Thành Trung… vô cùng kiên định. : Người kiêu ngạo như cô ta, làm sao có thể chấp nhận mình thất bại cơ chứ?
Người đàn ông này, nhất định cô phải bắt được anh. Dù cô không lấy được quyền kinh tế thì cũng phải thu phục được anh.
“Cô Nhật Kinh, mong cô hãy tự trọng.”