“Con… con là con của mẹ” “Mẹ mẹ nhận ra con sao?”
Cố Thành Trung sững sờ, giọng nói run run, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Anh năm chặt tay bà ấy và giữ chắc trong lòng bàn tay của mình.
“Mẹ, con là ai? Mẹ có nhớ tên con không? Là mẹ đặt tên cho con!”
“Con trai con trai…”
Nhưng mà bà chủ dường như không hiểu được câu nói phía sau của anh, chỉ ngây ngốc mà nói ra những lời này.
Nói đến nói lui thì cũng không thể nói ra tên của anh là gì.
Anh thoáng thất vọng nhưng mà cũng rất hài lòng, ít nhất thì bà ấy đã biết răng anh là con của bà ấy.
Anh đang định nói gì đó nhưng mà không ngờ bà chủ lại nắm lấy tay anh và Tạ Quế Anh đặt vào một chỗ.
Tạ Quế Anh giật mình, như mèo giẫm phải đuôi, vội vàng định kéo ra nhưng lại bị bà chủ ngăn lại.
“Quế Anh, tôi đã nói muốn tìm cho cô một cuộc hôn nhân tốt nhất.
Đây là con trai của tôi, thằng bé… thằng bé… là người tốt nhất. Tôi có thể yên tâm khi hai người ở bên nhau.”
“Mẹ?” “Bà chủ?
Hai người cùng nhau thốt lên.
Họ nhanh chóng rút tay ra, mặt của Tạ Quế Anh đỏ bừng, đưa đôi tay nhỏ bé ra sau lưng.
Cố Thành Trung cũng mím chặt môi, bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Nhưng mà bà chủ lại nhìn họ cười vu vơ, chỉ vào họ rồi nói: “Con trai, con dâu, ha ha, tuyệt vời. Không đúng, còn thiếu một chút gì đó…đúng rồi, cháu trai! Tôi muốn một đứa cháu trai, cháu trai của tôi đâu?”
Bà chủ vội vàng tìm kiếm xung quanh, Tạ Quế Anh ngăn lại: “Bà chủ, bà đừng nói lung tung, anh Trung đã có vợ con rồi”
“Con trai của mẹ phải nghe lời mẹ. Mẹ không nhận những người con dâu khác, mẹ chỉ nhận ra Quế Anh làm con dâu thôi, nhìn xem, đây chính là tốt nhất”
“Mẹ tôi đã mệt rồi, cô có thể đưa bà ấy trở về nghỉ ngơi”
“Được, được”“
Tạ Quế Anh vội vàng đáp ứng, đưa bà chủ về phòng rồi nhanh chóng dỗ bà ấy ngủ.
Lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Thành Trung đứng ở ngoài cửa, cô ta có chút xấu hổ.
“Anh Trung.”
“Vừa rồi có chút mạo. phạm, thực xin lỗi”
“Tôi không trách anh, đều là do bà chủ thần trí không rõ loạn điểm uyên ương. Lúc mẹ tôi chăm sóc cho bà ấy thì bà ấy cũng không có nghiêm trọng như vậy cho nên mối quan hệ của bà ấy với mẹ tôi rất tốt.
Khi tôi còn nhỏ thì tôi nhớ bà chủ vẫn thường ôm tôi, vì vậy bà ấy đặc biệt ấn tượng với tôi”
“Có lẽ ở bên nhau lâu rồi cho nên bà ấy luôn nói muốn chọn một người chồng tốt nhất cho tôi nên… sau khi nghe chuyện này thì anh đừng để ý đến, trách xấu hổ”
“Tuổi tác của bác sĩ Anh quả thật không còn trẻ, cũng không thể vì tình trạng của mẹ tôi mà kéo dài được. Tôi sẽ cố gắng thu xếp để các bác sĩ khác đi theo cô và đảm nhận công việc của cô. Cô cũng nên có không gian riêng và tìm một người để yêu đương”
“Tôi đã cách biệt với xã hội trong thời gian dài rồi, hơn nữa tôi cũng chỉ phục vụ một mình bà chủ trong những năm này. Tôi không biết sau khi rời bà chủ thì tôi có thể đi đâu” Tạ Quế Anh không giấu nổi sự mất mát của mình trong lời nói.
“Nhà họ Cố nợ cô rất nhiều ân tình, cho dù phụ trách một đời cũng có thể, đương nhiên tình cảm không thể cưỡng cầu, chúng tôi chỉ có thể cung cấp vật chất”
“Tôi là một doanh nhân, vì vậy khi nói chuyện không thể tránh khỏi có chút tục khí, xin bác sĩ Anh đừng để trong lòng!”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Đúng rồi, để tôi cho anh xem cái này, gần đây thì bà chủ rất thích nước hoa, đặc biệt là có mùi hoa hồng. Khi ra ngoài không thể nhìn thấy hoa hồng thì chỉ cần xịt một chút nước hoa là được.”
Tạ Quế Anh giống như hiến vật quý mà lấy chai nước hoa ra xịt vào không khí.
Nó không nồng nặc lắm, hơn nữa còn có thêm một ít bạc hà tươi nên nghe mùi rất dễ chịu.