Mặt anh ta cau lại với vẻ hung hăng, vẫn còn thấy hơi do dự, cần phải xông pha lên gấp.
Anh ta vào nhà, xông trực tiếp không thèm nhìn ai, có người gật đầu chào hỏi anh ta, nhưng anh ta mặc kệ và xông xồng xộc lên lầu hai.
Chính là lúc này đây, Phó Minh Nam từ phòng khách đi ra, “Chịu về rồi hả?
Chuyện ngoài kia xử lí như thế nào rồi ?”
Anh ta dừng chân lại, siết chặt năm đấm tay, thở ra một hơi nặng nề, liều mạng với tên cáo già này.
Không thể kìm nén được cơn tức giận, anh ta sợ sẽ kiểm soát không được, sẽ liều mạng với ông ta mất.
“Đã xử lí xong, thưa bố.” | “Con cũng không còn trẻ nữa, rất khó để kiếm được một cô gái vừa mắt, có thể tận mắt chứng kiến con thành hôn, cũng là mong muốn to lớn nhất của cha.Khoảng thời gian này, hãy ít bận rộn công việc lại, ở bên cạnh vợ nhiều hơn, lên kế hoạch cho một đám cưới thật viên mãn.”
“Vâng.”
“Nếu như đã như vậy, vậy sự việc còn đang bận trên tay tạm thời bỏ sang một bên, bố có một ứng cử viên không tệ, có thể giúp con quản lí Hắc bang, và sẽ không làm con thất vọng đâu.”
Phó Thiết Ảnh nghe xong, hơi nheo mắt, đôi mặt lặng nhìn Phó Minh Nam.
Anh ta nhớ được rằng, ngay từ khi bước vào thế giới ngầm anh đã giúp Phó Minh Nam quản lí Hắc đạo.
Khoảng từ nửa năm trước dần dần nắm được quyền lực, buôn bán vũ khí trái phép, sát nhập thị trường chợ đen, bắt đầu rửa tiền, buôn lậu từng mối rồi tiếp mối khác.
Bây giờ thế giới ngâm đã mạnh hơn trước rất nhiều, anh ta bắt đầu nể nang bản thân, và dần dần thu quyền lực.
Đó thật sự là một chủ kiến hay, nói ra cũng không sợ mất mặt.
“Vâng, bố nói rất đúng, con cũng nên chăm sóc bản thân và chuẩn bị cho hôn lễ. Con được ở cạnh Châu Vũ là nhờ vào sự chu toàn của bố.”
Thật đáng sợ, cho dù giờ anh ta đang tức giận cỡ nào, thì giọng điệu vẫn rất điềm tĩnh và lạnh lùng.
Cố Thành Trung nói rất đúng, Phó Minh Nam không hề hiểu anh ta một chút nào.
Anh ta biến đổi bản thân thành diện mạo của người khác, cứ như vậy bao nhiêu năm qua băng đạo của anh đã thâu tóm được bao nhiêu sức mạnh, nhưng vẫn có nhược điểm.
Phó Minh Nam chưa bao giờ thấy được con người thật của mình.
Cho nên, Cố Thành Trung có thể dễ dàng giả vờ là chính mình, và chỉ cần động não một chút, là có thể xoay chuyển Phó Thành Nam.
Anh không nói nhiều với Phó Thành Nam, mà bước lên phía trước.
Vào phòng ngủ, Châu Vũ nhìn anh với vẻ lo lắng, cô muốn hỏi anh liệu có ổn không, nhưng cô không dám mở miệng, vì sợ rằng cũng không khai thác được gì.
Phó Thiết Ảnh trực tiếp đi đến một vài nơi, kinh doanh một vài vụ, đem tất cả máy cảm biến nhiệt và máy nghe lén đều tả hết.
Anh ta thành thạo như thế này, sao lại có thể để Phó Minh Nam nghe lén được, để ông ta có thể do thám được anh?
“Được rồi, em có thể nói chuyện.”
“Anh Trung… Anh không sao chứ?
Anh đã ổn hơn chút chưa ?”
Phó Thiết Ảnh khẽ nhướng mày nghe lời, có vẻ như cô ấy hiểu lầm tưởng anh ta là Cố Thành Trung.