“Hở?” Cậu trai nghi ngờ nói: ‘Bé đáng yêu, phụ huynh của cô à? Siêu thế?”
“Phụ… phụ huynh…”
Hứa Trúc Linh nghe thấy hai chữ này, cười cũng không được mà không cười cũng không xong, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhăn vô cùng kỳ di.
Cô liếc nhìn Cố Thành Trung, sắc mặt anh cực kỳ khó coi, gương mặt u ám giống như đáy nồi.
“Tôi là chồng cô ấy!” Cố Thành Trung không vui nói, trong giọng nói đã chứa mấy phần hung ác.
“Thôi đi, nghe giọng của bé đáng yêu cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, ông chú, đây là vợ chú? Nói đùa chắc?”
Cố Thành Trung xạm mặt lại, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Hứa Trúc Linh, rất quen thuộc thao tác trên bàn phím.
Hứa Trúc Linh còn chưa giải thích cách chơi của trò chơi này, không ngờ Cố Thành Trung lên tay rất nhanh, không đến một phút đã tay không đánh nát đầu người cầm súng.
“Mẹ nó? Cái quái gì vậy?”
Cậu trai nằm trên mặt đất, thanh máu tràn ngập nguy hiểm.
“Cứu tôi, cứu tôi! Đừng đừng đừng, chú, cháu sai rồi!”
Cậu trai liên tục xin tha, bây giờ vốn không phải lúc khoe khoang.
Mà Cố Thành Trung cũng không khách khí chút nào, trực tiếp bổ thêm một đao cuối cùng, sau đó lặng lẽ nhặt trang bị.
Anh ném di động qua, sau đó xoay người đi đến bàn làm việc gọi một cuộc điện thoại.
“Khu thứ xx, ID là Ngày mai sẽ tốt hơn, làm phiền khóa lại tài khoản này, tìm địa chỉ ID cảnh cáo mấy câu, một chút trừng phạt nhỏ.”
. “Người này… ai vậy? Anh Trung?”
“Cậu ta trêu ghẹo vợ tôi trong trò chơi.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói.
Khương Anh Tùng đã hiểu ra ngay, lập tức đi làm luôn.
Hứa Trúc Linh cầm lại điện thoại chưa đến hai phút đồng hồ đã chết trận, cái trò chơi này thật sự là thử thách chỉ số thông minh của người chơi quá đáng.
Cô đặt điện thoại di động xuống, không nhịn được mà bất đắc dĩ nói: “Cố Thành Trung anh hơi quá đó nha? Trò chơi thôi mà, anh đừng coi là thật.
Giọng nói trong trò chơi cũng là giả.”
“Hứa Trúc Linh, lúc anh không ở bên cạnh em, có phải em cũng thường xuyên nối mic chơi game với người ta, gọi người ta là anh trai nhỏ, người ta gọi em là bé đáng yêu?”
Lời này… vô cùng lạnh lùng, có chứa ˆ sự tàn ác khiến người ta sợ hãi.
Hứa Trúc Linh: ”…’ Trái tim cô đập thình thịch một cái, đột nhiên nghĩ ra lòng dạ Cố Thành Trung rất hẹp hòi, đây là tiết tấu sắp xảy ra chuyện rồi đó.
ˆ Gô lập tức nhấc tay thề với trời: “Anh, em thề, đây là lần thứ hai em nối mic từ lúc chơi game cho đến bây giờ.
Lần đầu tiên là không cẩn thận mở ra, lần này cũng là không cẩn thận. Trước kia đều là Bạch Minh Châu dắt theo em, nhưng em cùi bắp quá, thật sự là không dắt theo được nên cô ấy từ bỏ em.”