“Phó… không đúng, là Cố… Cố gì đó…”
Hứa Trúc Linh từ từ nhắm hai mắt lại, thì thào nói, từ đầu đến cuối vẫn không nhớ nổi tên của người kia.
Sâu thẳm trong đầu cũng là hình dáng mơ hồ.
“Không phải Phó Minh Tước… đó là ai?”
Vân Đàm nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng đành chật vật lắc đầu.
“Không ngờ tình cảm của vợ chồng Hứa thí chủ lại sâu đậm như vậy, dù là nước thuốc hoa Mạn Châu Sa cũng không thể khiến cô quên hoàn toàn người trong lòng. Chỉ mong rằng trong nửa tháng này cô không nhớ ra, nếu không tất cả sẽ thất bại trong gang tấc. Chỉ khi cô khiến Phó thí chủ lơ là, cô mới có cơ hội chạy trốn!”
“Quên họ Cố này đi, nửa tháng này đừng nghĩ đến, chồng của cô là Phó Minh Tước, biết chưa?”
“Cơ thể cô suy yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng, nhớ lấy nhớ lấy”
Hứa Trúc Linh mơ mơ màng màng gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua…
Lúc Hứa Trúc Linh mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sắp sáng rồi.
Cô phát hiện mình ngã trên mặt đất, đau lưng nhức eo.
“Đây… là đâu?”
Cô lắc lắc đầu, lúc ngồi dậy thì thấy đối diện có một ông lão đang ngồi xếp bằng, tóc trắng xóa, đầu cúi thấp xuống, không còn chút sự sống nào.
Cô bị dọa sợ hết hồn, phát ra tiếng thét chói tai, Phó Minh Tước trông coi ở bên ngoài một đêm nghe thấy giọng của cô thì lập tức vọt vào.
“Minh Tước!”
Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh ta, chợt có một loại cảm giác thân thiết vô cùng mãnh liệt.
Cô không để ý đến chân tay đau nhức mà lao thẳng vào trong lòng anh ta: “Minh Tước, ông ấy…”
“Em… em gọi anh là gì?”
Phó Minh Tước kinh ngạc mà nhìn cô.
Hứa Trúc Linh ngước mắt nghi ngờ nhìn anh ta: “Minh Tước, sao vậy? Đây là đâu, ông ấy là ai, em bị làm sao thế này?”
Bây giờ trong đầu cô là trí nhớ hoàn toàn mới.
Là trí nhớ thuộc về Ngọc Diệp, do Vân Đàm truyền vào.
Cô không còn nhớ mình là Hứa Trúc Linh, nhưng nhớ rất rõ cái tên Ngọc Diệp, càng nhớ rõ Phó Minh Tước.
Anh ta là chồng của cô, mà trí nhớ của cô cũng dừng lại ở lúc trước khi chết.
Nói đúng ra, là trí nhớ của Phó Minh Tước.
Ký ức về vợ của Phó Minh Tước dừng lại ở thời điểm anh ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lần cuối cùng nhìn Ngọc Diệp.
“Em ngồi xuống trước, để anh xử lý, lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”
“Con đâu?”
“Con rất khỏe, con bé ở nhà họ Quý, con rất an toàn”
“Nhà họ Quý… lại là cái gì?”
Bây giờ trong đầu Hứa Trúc Linh toàn là dấu chấm hỏi, dường như cô có rất nhiều ký ức, nhưng lại rất hỗn loạn.
Hình như là ký ức của bản thân, mà hình như cũng không phải.
Phó Minh Tước ổn định tâm trạng cho cô, rồi đưa thi thể của Vân Đàm về chùa, sau đó mới giải thích tất cả với Hứa Trúc Linh.
Cô mắc một căn bệnh nặng, ngủ mê sáu năm.