Hôm sau, Hứa Trúc Linh nặng nề tỉnh dậy, bóng dáng Cố Thành Trung bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi.
Việc đầu tiên cô làm chính là mở mạng, đọc tin tức dư luận.
Bởi vì Cố Thành Trung công khai xin lỗi nên đã dập được sự bất bình của công chúng, mọi người cũng không mù quáng hùa theo mà bắt đầu hành xử lý trí hơn.
Điều này có ý nghĩa rất lớn với danh tiếng của tập đoàn Cố Linh.
Lúc cô nhìn thấy tin này thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô dậy đánh răng rửa mặt, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của một người bạn cũ.
“Trúc Linh, cậu không sao chứ? Giờ tớ đang ở sân bay Đà Nẵng, sẽ lái xe đến nhà cậu ngay, cậu ngoan ngoấn ở nhà đợi tớ, tớ đến ngay đây.”
“Minh Châu? Sao cậu lại đến đây?
Không phải cậu đang mang thai đứa thứ hai à?”
Hứa Trúc Linh hơi bất ngờ.
Sau khi cô ấy với Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau, chẳng bao lâu sau thì có tin tốt, cô ấy mang thai lần nữa.
Ôn Mạc Ngôn rất để ý đến đứa con thứ hai này, bởi vì lúc sinh Ôn Mạc Âu cô ấy mất rất nhiều máu, suýt chút nữa thì mất mạng.
Anh ta không có bất cứ liên quan nào, nhưng vấn luôn cảm thấy áy náy với Bạch Minh Châu.
Sau khi biết cô ấy mang thai thì lập tức đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc điều dưỡng sau sinh tốt nhất thế giới để dưỡng thai.
Bởi vì trung tâm chăm sóc sau sinh này hơi khép kín cho nên hai người ít khi lên lạc với nhau.
Bây giờ, có lẽ đứa bé vừa ra đời không lâu nhỉ?
Nửa tiếng sau, Bạch Minh Châu che chăn kín mít đến.
Cô ấy theo đuổi thời trang, nhưng hiện tại sắp vào hè rồi, cô ấy lại che chăn kín mít.
Vào nhà rồi mới dám cởi áo khoác ra.
Còn Ôn Mạc Ngôn là người hộ tống, đi theo chăm sóc này kia.
“Minh Châu, cậu thế này là…”
“Tớ vừa sinh được một tuần, còn chưa ra cử. Trung tâm chăm sóc đó chán quá, cho nên muốn về nhà, cũng để bố chồng nhìn cháu gái, nhưng không ngờ vừa ra khỏi trung tâm thì nghe được tin tức ở Đà Nẵng.”
“Cậu cũng biết bố chồng tớ rồi, chuyện gì cũng là nhà họ Ôn quan trọng nhất, ép chị Thanh Hoàn không được xen vào chuyện này. Bảo sao mấy tháng rồi tớ không liên lạc được với chị Thanh Hoàn, còn tưởng là chị ấy bận lắm, không ngờ là bị bố chồng tớ giam trong nhà.”
“Tớ với Ôn Mạc Ngôn nghe tin, còn chưa về nhà đã chạy đến đây đấy.”
“Đừng sợ, tớ với Ôn Mạc Ngôn đã bàn bạc rồi, cho dù trận này có khó đánh thế nào, cho dù phải bồi thường bao nhiêu đi nữa thì nhà họ Ôn cũng sẽ ở bên hai người mà.”
“Minh Châu, cậu đừng đùa, kích động quá rồi đấy, đừng nói bố chồng cậu nữa, tớ sẽ không đồng ý đâu! Xí nghiệp của gia tộc, không thể làm ẩu được đâu.”
“Xí nghiệp gia tộc thì sao? Xí nghiệp mất rồi thì đợi thời trở lại, nếu cậu mất rồi thì tớ cũng mất luôn bạn thân! Có gì mà so sánh được với một người sống sờ sờ ra đấy chứ?”
Bạch Minh Châu sốt ruột nói.
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì cổ họng nóng lên, nghẹn đến nổi không thốt nên lời.