Vietwriter
**********
Lời này vừa nói ra, không khí giống như đọng lại, cô cảm thấy có chút lạnh, khí lạnh là từ trên người Phó Minh Tước phát ra. Cô theo bản năng quấn chặt áo khoác, lạnh đến run bần bật.
Từ trường thật mạnh mẽ mà “Không đâu." Âm thanh trầm thấp khăn khăn của anh ta vang lên: "Con bé sẽ mãi mãi không biết những việc đó, tôi chỉ là một người cha bình thường, ăn cơm cùng con bé, dạy con bé làm bài tập, thỉnh thoảng sẽ đưa con bé đi ra ngoài chơi, đi mua quần áo mới." "Có thể nói cho tôi lý do không?" “Điều này còn cần lý do sao?” "Đương nhiên là cần rồi, vì sao anh muốn gạt Minh Diệp, chuyện quan trọng như vậy, không phải nên có một lý do sao?" “Nếu thật sự có, đó chính là tôi yêu con bé, tôi yêu con gái của tôi, tôi không muốn làm con bé sợ tôi. Nếu biết có một người là sát thủ thì con bé sẽ rất sợ hãi, ở trong mặt con bé tôi giống như là siêu anh hùng Marvel, là người tốt “Tôi... hình như tôi hiểu một chút rồi."
Cô vẫn luôn không nghĩ ra, cô cảm thấy người duy nhất có thể trả lời vấn đề này của cô cũng chỉ có Phó Minh Tước.
Bây giờ mới cảm thấy Phó Minh Tước và Cổ Thành Trung như cùng một loại người.
Đều rất vất và che giấu một mặt xấu xỉ của mình. “Anh không sợ sẽ liên lụy tới Minh Diệp sao?" "Sợ, sao lại không sợ, tôi chỉ có một người con gái này, con bé là món quà cuối cùng mà người vợ đã mất để lại cho tôi. Nhưng có một số chuyện không phải tôi có thể quyết định, khi tôi lựa chọn nghề nghiệp này thì thân phận của tôi, quá khứ của tôi, tôi đã biết chắc sẽ không thể trốn thoát. Nhưng tôi chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ Minh Diệp, chỉ như vậy là đủ rồi". “Hình như tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, xem ra tôi đã tìm đúng người rồi." “Cô bị điều gì làm hoang mang à?" Phó Minh Tước tò mò hỏi, "Không nói cho anh" Cô nghịch ngợm thề lượt, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô nhìn thời gian, phát hiện đã sắp 8 giờ rưới rồi, nhưng mà Cổ Thành Trung còn chưa tới tìm cô khiến cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. "Sao đã trễ thế này rồi mà Cổ Thành Trung còn chưa tìm tới?" Cô nhỏ giọng nói thẩm. “Tôi che giấu hành tung của cô, cho nên khi anh ta tìm sẽ tương đối tốn thời gian." "Cái gì? Vì sao anh làm như vậy?" “Tôi muốn cô ở bên cạnh Minh Diệp nhiều hơn một chút, ở bên cạnh.
Tôi.
Một chữ cuối cùng nghẹn ở trong cổ họng nhưng không có thể nói ra, sợ sẽ dọa cô. “Hơn nữa, cô ở đây lâu một chút thì cũng có thể suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, không phải sao?"
Hứa Trúc Linh gật đầu, nghĩ lại cũng đúng, mình thật sự cần một chút thời gian để nghĩ kỹ lại. Rốt cuộc người đàn ông mình yêu là dạng người gì? "Thật sự rất cảm ơn anh, tôi phải đi về rồi, Cổ Thành Trung không thấy tôi thì sẽ sốt ruột. “Tôi đưa cô về "Không cần, tôi cũng không phải là một đứa trẻ, tôi biết đường. website cập nhật truyện nhanh nhất
Cổ nhàn nhạt mỉm cười, khi đi đến cửa như là nghĩ đến gì đó, nói: "Uống ít rượu một chút, trong nhà còn có trẻ con, hơn nữa uống nhiều rượu không tốt cho cơ the." “Ừm, tôi nhớ rồi."
Theo bản năng anh ta bỏ cuộc, nở một nụ cười ấm áp.
Hứa Trúc Linh gọi xe về biệt thự, vừa vào cửa là có thể cảm nhận được bầu không khí cực kỳ áp lực, im lặng như ve sầu mùa đông.
Chủ An thấy cô bình an trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Cô Linh, cuối cùng cô cũng đã về rồi." “Cổ Thành Trung đầu? Có phải anh ấy không tìm thấy cháu nên rất lo lắng không?" “Cậu chủ đích thân đi tới nhà họ Ngôn một chuyển, đã xảy ra một chút chuyện không vui với cậu chủ nhà họ Ngôn, Khương Anh Tùng đã tra ra được vị trí của cô nhưng không biết vì sao cậu chủ xuống dưới lầu rồi lại không đi lên, đứng yên một mình rất lâu, cuối cùng lại nói Khương Anh Tùng lái xe quay về "Sau khi về nhà thì vẫn luôn nhốt mình ở phòng làm việc, cơm tối cũng không ăn, ở trong đó đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. "Vậy chủ nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối, đợi lát nữa đưa lên, cháu lên đó xem một chút
Hữa Trúc Linh muốn đi lên lầu, không ngờ chủ An lại vội vã giữ lấy tay cô. “Cô Linh, cô sẽ bỏ rơi cậu chủ sao?"
Câu nói rõ ràng từng chữ một, cực kỳ thành khẩn.
Chủ An vẫn luôn hầu hạ anh em bọn họ từ nhỏ đến lớn, đã coi như ruột thịt từ lâu.
Tất nhiên ông ấy cũng hy vọng Cổ Thành Trung và cô hạnh phúc.
Cô nghe được lời này thì hít sâu một hơi nói: “Không đâu, anh ấy cần cháu.” “Cho dù cô biết những bộ mặt xấu xí đó của cậu chủ, cũng sẽ không rời đi sao?" “Cháu đã suy nghĩ cần thận rồi, cho nên có vài lời cháu muốn nói với anh ấy. Chú An, cháu lên lầu, chú đừng lo lắng. “Vậy là tốt rồi, làm phiền cô Linh"
Chủ An vui mừng nói, thực sự thở dài nhẹ nhóm một hơi, Cô đi tới cửa phòng làm việc, cửa phòng đóng chat.
Cô lấy hết can đàm vặn nắm tay cửa, phát hiện bản trong bị bao phủ bởi một màu đen, trong bóng đêm có ảnh lừa lập loè.
Là mùi của thuốc lá.
Cổ Thành Châu rất ít khi hút thuốc, trừ khi anh đi gặp đối tác.
Mỗi lần đi gặp đối tác về, anh cũng sẽ súc miệng thay quần áo trước, xóa bỏ mùi của thuốc lá.
Cô sở soạng công tắc trên vách tưởng, đang muốn mở lên, không ngờ bên tai lại vang lên âm thanh âm u lạnh lẽo của Cổ Thành Trung, anh nói: “Đừng mờ, anh không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện giờ của anh
Dứt lời, đầu mẩu thuốc lá bị dập tắt ở gạt tàn thuốc, một chút ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất không còn bóng dáng. Đọc truyện mới nhất tại
Cô hít sâu một lúc, nói: "Chú ba Cổ, anh có ổn không?" “Cũng không tệ lắm, mấy năm nay đều như thế này, đừng nhắc tới được không." "Anh nếu biết em ở đâu, vì sao anh không đi tìm em?" “Tìm em làm gì? Có lẽ em đã suy nghĩ thật kỹ rồi, con người anh như vậy có đáng để em giao phó cả đời hay không. Nếu như anh làm lung tung thì sẽ chỉ quấy em." nhiều "Anh đang cho em tự lựa chọn sao?"
Cô không nhịn được nở nụ cười, khỏe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong, cảm thấy Cổ Thành Trung bây giờ đang phụng phiu giận dỗi lại có chút đáng yêu. 29 tuổi thì làm sao?
Tuổi lớn nhưng trái tim lại rất nhỏ. “Có thể hiểu là như vậy." “Cổ Thành Trung, em chỉ hỏi anh một vấn đề. Chuyện bố em chết rốt cuộc có liên quan tới anh hay không, số tiền ba trăm tỷ kia là như thế nào?" “Đúng thật là anh đã từng bước chèn ép khiến nhà họ Hứa phá sản. Anh không trắng trợn táo bạo như vậy, chính là sợ em không đành lòng, khiến em cảm thấy anh đáng sợ. Cho nên anh từ từ tra tấn, anh có rất - nhiều thời gian và kiên nhẫn khiến ông ta không còn đường lui. Nhưng Hứa Đức Thắng lấy thân phận con riêng của em để de dọa anh, nếu anh không trả tiền thì ông ta sẽ công bố ra bên ngoài, mà sự thực thì việc em là một đứa con riêng không thể tiết lộ ra bên ngoài "Cho nên... anh cho ông ta tiền" “Đúng. Nhưng cuối cùng, ba trăm tỷ này vẫn về tài khoản của anh, có lẽ em cũng biết đã xảy ra chuyện gì phải không?" “Thật ra em không tin anh giết ông ta, nếu anh thật sự muốn giết ông ta, rất lâu trước đó đã có thể ra tay rồi, sao phải mất công như vậy? Lúc đầu thật sự là em có chút suy đoán nhưng đến khi em bình tĩnh lại, em cảm thấy mình rất buồn cười.” “Em biết Hứa Đức Thắng không phải do anh giết, em cũng không quan tâm vì sao ba trăm tỷ kia lại vào tài khoản của anh. Điều khiển em mơ hồ chính là người đàn ông em yêu rốt cuộc mang dáng vẻ gì, có phải người đàn ông dịu dàng ấm áp em nhìn thấy mỗi ngày không?" "Dùng mọi cách che chở em, luôn luôn dụng túng tính xấu của em, người khác bắt nạt em, anh ấy luôn là người đầu tiên xuất hiện. Anh ấy cũng không sợ phiên toái, không chê em phiền phức, luôn luôn kiên nhẫn" “Em thấy người đàn ông gần như hoàn mỹ không thể bắt bẻ như vậy, nhưng ở chung một năm, bây giờ mới đột nhiên nhận thấy một mặt khác của anh, em. nếu em nói không sợ thì chắc chắn là giả " “Em điều tra một chút những người ngày xưa bắt nạt em, hình như kết cục đều rất thảm. Không phải phá sản thì chính là rời khỏi Đà Nẵng, thân bại danh liệt "Em nghĩ những điều đó đều là anh làm, đúng không?" Ân thanh của cô run nhè nhẹ, nhìn chăm chăm vào hình dáng sâu xa trong bóng đêm kia, ảnh mắt sáng rực.