Sự xuất hiện của Hứa Trúc Linh như tiếp thêm hy vọng cho anh.
Đôi mắt anh nhìn xa xăm cho đến khi bóng dáng cô biến mất.
Sau đó anh thu lại ảnh mắt rồi cầm điện thoại di động và bấm một dãy số.
Người bên kia ngạc nhiên nói: "Cậu...cậu sao có the..." "Ông Căn, không ngờ ông vẫn còn nhớ tới giọng nói của tôi?"
Giọng anh có vẻ kỳ lạ mang theo ý trêu chọc. Những lời này giống như âm thanh đến từ địa ngục
Ngôn Minh Phúc nghe được những lời này thì thân thể bỗng kịch liệt run lên, ông ta vô thức nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. "Phó Minh Tước, không phải cầu bị mất tích sao?" "Bây giờ tôi đã trở lại, ông không nên quên thân phận của tôi, tôi nhớ rõ nhiều năm trước đã nói với ông cái gì, ông đã làm cho tôi chưa? Người mà tôi muốn vẫn còn ở đó không?" "Còn, chỉ là tôi không hiểu cậu muốn làm giả "Chuyện của tôi không cần báo cáo với ông, nhưng mà ông thì khác, tôi nghe nói trong thời gian tới vắng mặt ông cùng với Cổ Thành Trung rất thân thiết. "Tôi không biết cậu sẽ quay lại, tôi nghĩ nhà họ Phùng "Bây giờ tôi đã trở lại, ông cũng nên biết mình phải làm gì. Khi đó nhà họ Phùng đã giúp ông giải quyết rắc rối và bây giờ là lúc ông phải bảo đáp lại. Ông Cần, đừng quên thân phận của ông, cuộc sống của ông là do nhà họ Phùng của tôi trao cho ông. Tôi biết ông không muốn chết và ông rất yêu vợ mình, vì vậy hãy ngoan ngoãn. Tôi sẽ không đối xử tệ với ông. "Vâng... Tôi hiểu được."
Lời nói của Ngôn Minh Phúc phát ra có vẻ vô lực.
Ông ta cho rằng nhà họ Phùng đã biến mất kể từ đó nhưng ông ta không ngờ Phó Minh Tước sẽ quay trở lại.
Đà Nẵng thực sự đang càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Lần này Cổ Thành Trung rời đi rất lâu, sau kỳ thực tập tháng 10 thì có sẽ đi học bình thường nhưng có Thành Trung vẫn chưa trở về, cũng không thấy anh liên lạc với mọi người.
Nếu không phải Khương Anh Tùng nói cho cô biết Cổ Thành Trung không sao cả thì cô sợ là bản thân không kiềm chế được nóng này sẽ tự mình đi tìm.
Phó Minh Tước cũng không làm hại cô nhưng thỉnh thoảng anh ta lại xuất hiện bất ngờ khiến cô sợ hãi.
Mỗi khi điện thoại reo là da đầu cô tê dại.
Cô nhìn thông tin cuộc gọi, tuy không lưu bất kỳ ghi chú nào nhưng cô đã nhớ được dãy số đó.
Điện thoại reo ba lần thì cô mới bầm trả lời, giọng nói bên kia không phải là giọng của Phó Minh Tước mà là của Phó Minh Diệp, "Me!"
Giọng nói ngọt ngào của cô bé khiến dây thần kinh căng thẳng của cô giãn ra ngay lập tức. "Minh Diệp?" "Mẹ ơi, hôm nay mẹ có đến dự buổi họp phụ huynh của con không? Con đã thì rất tốt. Mẹ có qua không?" "Họp phụ huynh "
Đúng lúc này điện thoại được chuyển đến Phó
Minh Tước. "Bây giờ cô đang ở đâu?" "Trường học." "Tôi sẽ đến đón cô ngay, mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở cổng trường."
Anh ta không cho cô thời gian để từ chối đã cúp điện thoại.
Cô tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn đến cổng trường, ngay sau đó một chiếc Porsche màu đen dừng lại ngay trước mặt cô.
Có vẻ như trở thành một sát thủ kiếm được rất nhiều tiền, nhìn những gì anh ta ăn mặc ngày thường cũng không hề rẻ chút nào
Ngay khi xe dừng lại, Minh Diệp đang ngồi ở băng ghế sau vội mở cửa lao ngay vào vòng tay cô. "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"
Con bé liên tục dui cái đầu nhỏ của mình vào cảnh tay cô, hành động rất thân mật, Hứa Trúc Linh cũng rất thích đứa trẻ và có có một cảm giác kỷ lạ với cô bé, cô cảm thấy rất thân thiết.
Cô không kìm được mà quỳ xuống ôm chầm lấy cô bé. "Đi thôi, mười giờ là bắt đầu họp phụ huynh học sinh cho con bé, có mời cả bố mẹ đến dự "Cái gì?"
Phó Minh Tước không nói nhiều lời đã kéo cô vào trong xe.
Cô cố gắng kìm nén ý muốn chửi người mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Phó Minh Tước. [Minh Diệp vừa chuyển đến trường học này, vì không có mẹ nên con bé thường bị bạn học cười nhạo. Lần này tôi nhờ cậy cô xem như nợ cô một ân tình, sau này coi có thể yêu cầu bất cứ điều gì miễn là tôi làm được.]
Sau khi đọc xong tin nhắn, cô liếc nhìn Phó Minh Tước rồi bất lực trả lời. (Hiểu rồi, tôi sẽ thích nghi với hoàn cảnh.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước trường tiểu học. Phó Minh Diệp mới bước vào lớp 1 đã bị điểm rất kém, kết quả bài kiểm tra đầu năm của con bé đạt thứ hạng xếp ngược từ dưới lên.
Nhưng chỉ trong hai tháng, sau kỳ thi giữa kỳ thì kết quả của con bé đã đứng thứ ba trong lớp.
Ngay cả giáo viên cũng thấy điều này thật khó tin.
Phó Minh Tước đến chỗ giáo viên trao đổi tình hình, Phó Minh Diệp thì nắm lấy tay cô như thể con bé đã có được bảo vật quý hiếm và không ngừng khoe khoang. "Nhìn này, đây là mẹ của tớ, mẹ tớ có xinh không!"
Các bạn học của cô bé ngạc nhiên đến mức lu lưỡi, mở to mắt nhìn Hứa Trúc Linh,
Rõ ràng là cô ấy vẫn còn rất trẻ, trông cô chẳng giống một bà mẹ có đứa trẻ lên năm chút nào.
Một số phụ huynh kéo con mình sang một bên và nói: "Sau này đừng chơi với con bé đó nữa, tránh xa con bé đó ra
Hứa Trúc Linh nghe vậy không khỏi nhíu mày tức giận và có phần khó hiểu, ý gì vậy? Dù người kia có ý hạ giọng nhưng cô vẫn nghe được chút ít, thấy người mẹ trẻ đó đang rời đi thì có vòi nằm tay cô ta nói: “Mẹ bạn học này, cô nói thế này là có ý gì? Con của tôi có lỗi gì với cô sao, tại sao cô lại giáo dục con mình và không được chơi với con bé?" "Đứa nhỏ này là do có sinh ra sao?" "Chuyện sinh hay không thì có liên quan giám "Thoạt nhìn thì đứa bé này không phải là con của côi Cô là mẹ kế sao? Bố đứa bé cưới người mẹ ghẻ trẻ như vậy thì gia phong có thể tốt đẹp sao? Tôi không muốn con tôi chơi với con cô nếu không sẽ bị dạy h
Hứa Trúc Linh không khỏi cau mày khi nghe thấy lời này.
Thì ra đối phương coi minh là mẹ ghẻ con chồng, hơn nữa lại còn là mẹ kế trẻ tuổi, người kia cho rằng nhà Phó Minh Tước phức tạp sẽ dạy con không tốt
Phó Minh Diệp nghe thấy vậy, mặc dù con bé không hiểu lắm nhưng bé biết chuyện này rất tệ.
Cô bé hiểu cụm từ "mẹ kế".
Bé kéo bàn tay nhỏ của Hứa Trúc Linh: "Mẹ ơi, con là con của mẹ, tại sao bọn họ lại nói mẹ là mẹ kể của con?" "Con đừng nghe bọn họ nói bậy, mẹ là mẹ ruột của con. Cô gái này, cô không thấy tôi trẻ hơn cô do chăm sóc tốt sao? Cô nói năng lung tung như vậy không phải là đang dạy hư con cái sao? Tôi nghĩ mẹ thế nào thì con cũng sẽ thể ấy thôi, trước khi cô nói chuyện người khác thì nên quan tâm đến bản thân mình trước đám
Cô đáp trả lại không có chút lưu tình nào, cô không muốn làm cho Minh Diệp thất vọng. "Cô...sao cô dám nói chuyện với tôi thế này! Cô có biết tôi là ai và chồng tôi làm nghề gì không? Một nửa ngôi trường này là do nhà tôi quyên góp!" "Giáo viên, mau tới đây!“
Cô giáo vừa nghe vậy liền đi tới, cô ta gật đầu nịnh nọt nói: "Mẹ Châu Dương, có chuyện gì vậy?" "Cô có biết hoàn cảnh gia đình của con bé này không? Một gia đình đơn thân không có mẹ ruột. Loại gia đình như vậy có thể dạy dỗ ra đứa trẻ tốt sao? Con bé này học cùng lớp với Châu Dương nhà chúng tôi, tôi thực sự lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến con tôi, tôi sợ con tôi sẽ bị dạy hư. Cô xem đi! Những học sinh như vậy không nên được nhận vào ngôi trường này!" "Chuyện này..." Cô giáo nghe vậy có chút xấu hổ nhưng cũng không dám xúc phạm cô ta, dù sao thì nhà họ Chu cũng rất giàu có, hiệu trưởng khi nhìn thấy cũng phải khách sáo huống hồ là một giáo viên nhỏ như cô ta.