"Tuấn... Anh thích em như vậy có phải là bởi vì Ôn Mạc Ngôn không? Anh luôn ở trong cơ thể của Ôn Mạc Ngôn, chỉ tiếp xúc nhiều với một người con gái là em nên mới khiến cho anh có ấn tượng tốt với em. Hay là anh có thể qua lại với cô gái khác để cảm nhận thử xem, người mà anh thực sự thích là ai..."
Cô ấy nói lắp bắp, hít thở cũng có chút không thoải mái.
Thiện Ngônnghe cô ấy nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên âm u đáng sợ.
Ánh mắt sáng rực của anh ấy dừng lại trên người cô ấy, dường như đang đốt cháy làn da cô ấy.
Cô ấy không dám đối mặt, nhanh chóng dời ảnh mắt đi. "Em có thể không yêu anh, nhưng... xin đừng nghĩ ngờ tình cảm của anh. Quả thật anh không trọn vẹn, anh vốn nên là một con người, thế nhưng hình như anh cũng không phải là một con người. Loại tâm trạng thích em này, anh phân biệt được rất rõ ràng, vẫn chưa tới mức hồ đồ. Nếu như em thực sự chán ghét anh, vậy thi giao hẹn của chúng ta sẽ kết thúc trước thời hạn, anh sẽ nghĩ cách trà anh ta lại cho em"
Dứt lời, anh ấy mở cửa đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Trong đầu cô ấy rất rối bởi, không ngừng xoay quanh câu nói kia của anh ấy.
Anh sẽ nghĩ cách trà anh ta lại cho em...
Lời này... là có ý gì?
Trong lòng cô ấy run lên, sợ anh ấy làm nên chuyện điên cuồng gì đó.
Cô ấy vội vàng đuổi theo, sắc trời đã tối, đèn đường lại rất mờ mịt, anh ấy đi rất nhanh, mới được mấy phút mà người đã không thấy đâu. "Tuan?"
Cô ấy không biết nên đi về hưởng nào để tìm, lo lắng gọi tên của anh ấy. "Tuấn! Anh đừng làm càn, em không có ý đó, em nói sai rồi!" “Tuấn! Em biết anh vẫn chưa đi xa, Tuấn..."
Cô ấy chạy đến ngoài đường rồi nhìn xung quanh. Anh ấy vẫn chưa quen với thành phố này, cũng không có nơi nào hay đi nhiều, trong đêm tối anh ấy có thể di dầu được?
Cô ấy không ngừng gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng cuối cùng lại tắt máy luôn.
Cô ấy đành phải gọi điện thoại cho Cổ Thành Trung, anh đã ngủ rồi nhưng khi nhận được điện thoại thì giọng nói vẫn nhẹ nhàng, không có bất kỳ cảm xúc không vui nào.
Cô ấy kể tóm gọn lại tình hình, Cổ Thành Trung lập tức cử người đi tìm
Không bao lâu sau đã có tin tức đến, anh ấy đang ở trên cầu Lập Giao, đứng lặng ở đấy một lúc lâu rồi.
Trong lòng cô ấy chợt lặng đi một lúc, nhanh chóng lái xe đến đó.
Anh ấy đứng ở giữa cầu, xung quanh xe cộ đồng đúc, người đến người đi.
Một mình anh ấy cô đơn lẻ bóng, đứng lẻ lại ở đó, trong tay đang bóp một lon bia.
Cô ấy mau chóng chạy đến, kích động ôm lấy anh ấy: "Anh đừng làm chuyện ngốc nghếch, em xin anh tuyệt đối đừng nghĩ quần trong lòng!"
Thiện Ngôn cảm nhận được vòng tay ấm áp của cô ấy, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười giễu cợt “Em đang lo lắng cho tôi hay là lo cho để vô dụng kia?" "Em..." "Em chỉ lo lắng cho đồ vô dụng kia thôi đúng không?" "Không phải mà, em cũng rất lo cho anh. Đối vớI em mà nói, anh và Ôn Mạc Ngôn đều quan trọng như nhau. Em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh ấy, em cũng có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh. Tình cảm của em đối với anh quả thật là vì anh ấy, cho nên mới lo lắng không yên như vậy, nhưng em cũng phải thừa nhận rằng em cũng có tình cảm với anh." "Là bạn bè, là người thân, có thể cũng có chút yêu thích giữa nam với nữ. Có điều... em biết rất rõ là em không yêu anh, trong lòng em đã có Ôn Mạc Ngôn." "Bạch Minh Châu, em không thể gạt anh một lần được ư?" "Cái gì cơ?" "Gat anh... nói em thích anh..."
Anh ấy xoay người, giọng nói khàn khàn không gì sánh được vang lên.
Sau đó, anh ấy giữ chặt eo của cô ấy, môi mỏng ép tới.
Nụ hôn... cứ thế mà ập đến,
Cô ấy ngơ ngắn, muốn giãy dụa phản kháng, nhưng anh ấy ôm rất chặt, tựa như đang dùng hết sức lực để giữ chặt một người không cách nào giữ lại...
Cát giữa kẽ ngón tay... là không thể nào nằm được.
Cuối cùng cô ấy mệt mỏi rũ hai tay xuống, không phản kháng, đồng thời cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Nụ hôn này rất sâu, cũng rất lâu. Lâu đến nỗi cô đã có chút hít thở khó khăn.
Một lúc lâu sau, hai đội môi tách nhau ra, ánh mắt của anh ấy mê ly sâu thẳm mà nhìn cô ấy chăm chủ. "Có cảm giác động lòng chưa?" "Em..." "Thôi bỏ đi, em đừng nói gì thì hơn, anh sợ em sẽ lại nói ra những lời làm tổn thương người khác. Có đôi khi, anh thực sự rất ghét sự thành thật của em."
Cô ấy còn chưa nói hết đã bị anh ấy nhanh chóng cắt ngang, khỏe miệng cười giễu cợt, không biết là cười cô ấy hay cười chính bản thân anh ấy. Anh ấy buông cô ấy ra rồi nói: "Anh không muốn chết, em đã từng nói rồi, cơ thể này cũng là của anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm. Anh chỉ muốn tỉnh táo một chút mà thôi, ngày mai anh sẽ đi tìm em, anh còn có một số việc phải làm " "Anh... anh muốn làm gì?"
Thấy anh ấy xoay người muốn rời đi, Bạch Minh Châu lại lo lắng, níu chặt lấy tay anh ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động nắm tay anh ấy, lại còn dùng sức như vậy.
Anh ấy không quay lại, chỉ nói: "Anh không muốn trở thành người xấu xa trong mắt em, đột nhiên anh đã hiểu tại sao mình không thích hợp ở đây. Nếu như anh là nhân cách chính, người gặp em là anh thì tốt biết máy. Bạch Minh Châu, anh sẽ còn trở lại."
Dứt lời, anh ấy giãy tay khỏi bàn tay nhỏ bé của cô ấy, cũng không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Bạch Minh Châu kinh ngạc nhìn theo, muốn tiến lên ngăn cản nhưng mà hai chân lại như bị rốt chỉ, không thể nào di chuyển được.
Thiện Ngônrời đi đã rất lâu, gió thu thổi xào xạc lên người cô ấy, tay áo tung bay.
Cô ấy cảm thấy cả thể xác và tình thản đều mỗi mệt, bèn kết thần thể nặng nề về nhà trọ.
Tối nay... ngủ rất không yên ổn.
Lật qua lật lại, trong đầu có hai người đang xen kế nhau.
Ôn Mạc Ngôn.
A Ngôn.
Cuối cùng, cô ấy đã tỉnh giấc lúc ba giờ sáng.
Cô ấy vô cùng nhức đầu, không hiểu sao rõ ràng là mình yêu đương với một người, cuối cùng lại sinh ra tam giác tình yêu!
Bản thân mình chọn ai, hình như đều trở thành kẻ bởi bạc.
Cô ấy bực bội vò đầu bứt tóc, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Sáng ngày hôm sau, cô ấy mang theo đôi mắt gấu trúc đi ra ngoài.
Thiện Ngôn vẫn chưa trở lại.
Cô ấy trở về phòng làm việc, nhờ vào cà phê để chống đỡ
Đúng lúc này thì chuông điện thoại di động vang lên, là số của Ôn Mạc Ngôn,
Cô ấy tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng ẩn nghe máy: "Tuân, anh đang ở đâu.
Lời của cô ấy còn chưa nói xong đã bị anh ấy cắt ngang: “Minh Châu, là anh, anh là Ôn Mạc Ngôn " “Anh đã trở lại rồi?" "Ừ, anh đã về rồi, bây giờ anh đang chuẩn bị về tìm em, anh có mấy lời muốn trực tiếp nói với em." "Hả? Tìm em... a... vậy được."
Cô ấy bằng nhiên hồi hộp, có một loại cảm giác trực tiếp đối chất.
Phải chăng Ôn Mạc Ngôn đã biết chuyện cô và Thiện Ngôn yêu đương, đây coi như là tính sổ sau mọi chuyện ư?
Mình là phụ nữ hư hỏng à? Dây dưa với hai người đàn ông.
Cô chỉ yêu đương thôi mà sao mệt đầu thế nhỉ.
Lần đầu tiên là thích anh trai của mình, rồi cuối cùng vô cớ mà chấm dứt.
Lần thứ hai là thích một người đa nhân cách, thật là tuyệt vọng quá đi!
Bạch Minh Châu cảm thấy chắc chắn Ông Tơ đã thất tơ hồng của cô ấy thành mấy nút, nếu không thì tại sao đường tình duyên của cô ấy lại lận đận như vay?
Nữa tiếng đồng hồ trôi qua, cô ấy nhận được tin nhân của Ôn Mạc Ngôn.
Anh ấy đã đến quán cà phê bên dưới tòa nhà, bảo có đi xuống dưới.
Cô ấy nhìn con số trên thang máy không ngừng thay đổi, trái tim của cô cũng nhảy theo không ngừng, cuối cùng bị mắc ở cổ họng, dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Cuối cùng ting một tiếng dừng ở tầng một, cô ấy điều chỉnh lại tâm trạng rồi sải bước đi ra ngoài. Cô ấy nghĩ mình cũng phải nói chuyện nghiêm túc với Ôn Mạc Ngôn.