“Tiền, thằng Hầu Tử thối, mày còn chưa đưa tiền đâu?”
“Chờ lát nữa tao chơi xong thì sẽ đưa tiền cho mày!”
“Một con nhóc không rõ lai lịch lại dám một mình tới đây, rốt cuộc sao con bé tìm được tới đây cũng chưa biết đâu…”
“Mày lằng nhằng cái gì, miếng thịt béo bở đưa đến tận cửa mà không ăn thì thật không phải đạo lý?”
Hầu Tử không kiên nhẫn nói, trực tiếp ôm cô bé lên tầng hai.
Đây là một nơi cấp thấp, với các khu đèn đỏ ở khắp mọi nơi, và ngay cả cảnh sát cũng không thèm đoái hoài đến nơi bẩn thỉu này.
Huống chỉ, con gái đàng hoàng gia giáo sao có thể tới nơi này?
Hắc Tử không còn cách nào khác, là vội vàng tiêu tiền, dù sao chiếc ví này cũng là một thương hiệu nổi tiếng, dù là đồ cũ, nó cũng có thể được bán với giá tốt vì là phiên bản giới hạn.
Cậu chỉ có thể đợi dưới lầu, uống hết chén này đến chén khác.
Nhưng cuối cùng thật sự không đợi được nên nhắn tin cho Hầu Tử, nói rõ ngày mai sẽ quay lại giao dịch.
Khi cậu đi ra cửa, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu ta rùng mình một phát, gần như tỉnh táo hơn một nửa, bước đi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng cậu luôn cảm thấy có ai đó ở phía sau mình.
Cậu ta đi nhanh, và người bên kia cũng đi nhanh. Cậu ta bước đi chậm rãi, và người bên kia cũng bước đi chậm lại.
Nhưng khi cậu ta quay đầu lại, thậm chí ngay cả một cái bóng đen còn không có một, điều này thực sự kỳ quái.
Cậu cảm thấy bực bội, luôn có cảm giác mình gặp phải ma nên trốn vào một con hẻm.
Cuối cùng, có một cô gái ăn mặc rách rưới đứng ở đầu ngõ.
Quần áo đã bị xé rách nát, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, khiến người | nhìn như muốn phạm tội.
Quần của cô bị rách nhiều nhất, có thể nhìn thấy nội y màu trắng tinh bên trong.
Khóe miệng cô bé chảy ra ít máu, nước mắt lưng tròng, bộ dạng tội nghiệp đáng thương này thì ai có thể chống đỡ nổi ?
Đây rõ ràng là bộ dạng đã bị chà đạp qua.
“Anh… sao anh lại ở đây? Hầu Tử đâu?”
Nhìn thấy đó là cô, Hắc Tử không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chai rượu trên tay vừa mới nhặt được trên mặt đất cũng buông xuống.
“Cậu ta… cậu ta chơi không đẹp, đã chết rồi.”
Nghe nói như thế, trái tim của Hắc Tử quặn thắt, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Cô nói cái gì?”
“Không biết anh thế nào, nhưng tôi đã lâu không chơi đàn ông rồi!”
Khóe miệng của Diệu Miêu cong lên, nhuốm máu đỏ, xem ra nụ cười kia cực kỳ quái dị.
Cô vừa liếm vừa nhìn cậu ta với ánh mắt dịu dàng như tơ.
Khoảnh khắc trước đó, cô vẫn là dáng vẻ thiếu niên trẻ vô tội, như thể đã bị người khác chà đạp. : Nhưng giây tiếp theo lại như hồ ly quyến rũ.
Hơn nữa, cô ấy là một người phụ nữ độc ác tâm địa rắn rết.