Mục lục
Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: “Anh.”




Một giọng nói trầm và khàn vang lên bên tai cô, giọng nói này rất quen thuộc. Hứa Trúc Linh nhìn chăm chú, sau đó sợ tới mức nhảy dựng lên. Đây là thật hay vẫn là một giấc mơ?



“Anh…anh về rồi à?”



“Anh mới về tối hôm qua. Suốt mười ngày anh xa nhà, em ăn ngon ngủ ngon, cả người tròn trịa. Anh rất thoải mái phải không? Em còn lén lút đi hẹn hò với ai hả? Coca lạnh uống có đã không? “



“Anh…anh lừa cho em nói?”



“Em còn muốn dấu diếm anh thì tội càng thêm nặng! Em tới đây, ngoan ngoãn chút, tự giác đi lại đây anh sẽ xử lý nhẹ nhàng.”



“Thế nếu em bỏ chạy thì sao?”



“Em muốn ngồi xe lăn không? Anh sẽ bảo Khương Anh Tùng đẩy em đi học mỗi ngày.”



Sau khi nghe những lời anh nói, Hứa Trúc Linh bất giác run lên.



Được lắm… quá biến thái.



Quả nhiên không ai dám chọc giận cậu ba!



Hứa Trúc Linh im lặng bước tới, cong cái mông nhỏ trắng nõn và mềm mại lên. Cố Thành Trung không khách sáo vút tay lên chuẩn bị vỗ xuống, Trúc Linh cảm thấy anh sắp vỗ rất mạnh vội lên tiếng.



“Anh đánh đi, đánh đi, dù sao đánh vào người em nhưng trong lòng anh đau, em biết.”



“?” Tại sao nghe những lời này có vẻ rất lạ.



“Đừng chơi chiến thuật tâm lý với anh, anh sẽ không mềm lòng.”



Cố Thành Trung hơi nheo mắt rồi lại giơ tay lên.



“Hu hu…khi bạn trai nhà người ta trở về đều sẽ ôm hôn bạn gái. Khi bạn trai tôi quay lại thì anh ấy không mắng tôi thì sẽ đánh tôi. Tôi thật là đáng thương..”



Cô khóc nức nở trông rất thương tâm nhưng Cố Thành Trung biết rằng cô chỉ là làm bộ làm tịch.



Tiếng thút thít này truyền đến tai anh như tiếng mèo kêu và thực sự khiến trái tim anh thắt lại.



Bây giờ.. đánh hay không đánh đây? Cố Thành Trung chìm trong suy nghĩ.



Nếu không đánh, cô gái này có thể càng ngày càng không biết trời cao đất dày, không thể mềm lòng, nhất thời mềm lòng không chừng sau này anh sẽ bị làm cho tức chết.



“Em cho rằng anh sẽ bị lừa sao? Hôm nay anh không thể không đánh, còn phải đánh thật mạnh! Trước khi đi anh đã dặn dò em như thế nào, không thể liếc nhìn người khác một cái nhưng em đã liếc bao nhiêu lần rồi?”



Vừa nghe thấy những lời này, trái tim Hứa Trúc Linh lại đập rất mạnh.



Chết rồi, chết rồi, lần này cậu ba đã hạ quyết tâm rồi, xem ra anh ấy thực sự sắp đánh chết mình rồi.



Mông của cô vẫn còn nguyên vẹn chứ? Có khi thật sự biến thành mông heo kho tàu rồi!



Xem ra cô phải ra đòn quyết định.



Mắt thấy tay anh sắp hạ xuống, Trúc Linh vội vàng hét lên: “Chồng!”



“Hả?”



Cố Thành Trung phanh gấp rồi kinh ngạc nhìn cô, anh nghi ngờ vừa rồi mình nghe nhầm.



Cô ấy…cô ấy thực sự gọi mình là chồng?



Không phải cô ấy luôn xấu hổ sao? Bây giờ Hứa Trúc Linh không còn có giới hạn nữa.



Thật hạnh phúc, chỉ cần hơi mở miệng là có thể tránh bị đánh.



“Em vừa mới gọi anh là gì?”



“Em không gọi anh, hừ, anh cứ đánh đi, dù sao anh cũng không thương em, anh đánh chết em đi!”



“Em…”



Cố Thành Trung không còn cách nào khác, chỉ có thể lắc đầu đỡ lấy trán, cuối cùng anh vẫn bị bắt thóp!



Mánh khóe của cô gái nhỏ này càng ngày càng thâm sâu.



“Không đánh nữa, em lại gọi anh một tiếng nữa.”



“Không, em thà chết chứ không chịu đầu hàng. Anh đánh đi, hôm nay nếu không đánh được em thì tương lai anh cũng không đánh được em. Anh là đàn ông thì nói phải giữ lời.”



“Hứa Trúc Linh, em đúng là có rất nhiều chiêu trò. Anh nghĩ rằng đầu óc của em đều được sử dụng cho những chuyện linh tính, ít nhất là vô dụng trong học tập.”



“Nói như vậy thì em vẫn còn có não! Anh có đồng ý hay không? Cậu chủ, anh không được lề mề, anh mau quyết đi, đồng ý hoặc là đánh em!”



“Dù sao anh còn phải đợi hai năm, không sao cả, chờ xem ai hơn ai!”



“Sợ em rồi! Mau mặc quần áo vào đi không lại bị cảm lạnh.”



“Nói như vậy là anh đồng ý rồi sao?” Hứa Trúc Linh vui vẻ nói.



“Ừ.”



Cổ Thành Trung muốn nói rằng anh cảm thấy bất lực, hai người họ ai mới là sói ai mới là cừu đây.



Hứa Trúc Linh mặc quần áo xong liền cười nói: “Cậu ba, anh thật tốt, em biết trong lòng anh có em mà!”



Anh đưa bàn tay to ra kéo cô gái ương bướng kia vào lòng mình.



“Vậy chuyện em đồng ý với anh thì sao?”



Nghe thấy vậy, hai má Hứa Trúc Linh lập tức đỏ bừng, vừa rồi là tình huống nguy cấp không còn cách nào khác cô mới nói như vậy để cứu mạng.



Nhưng bây giờ… cô vẫn rất khó để có thể nói ra từ đó.



Lời đã nói ra như bát nước đã đổ đi, cô không nói như vậy thì Cậu ba có thể tha cho cô sao?



Cô kề môi vào sát tai anh rồi thì thầm: “Chồng…”



Lời nói nhẹ nhàng cùng với hô hấp của cô tràn vào trong tai khiến cho thân thể to lớn của anh khẽ run lên.



Anh đã đợi nghe từ này từ rất lâu.



Hứa Trúc Linh thừa lúc anh đang ngây người vội vàng chạy vào phòng tắm.



Cô nhìn mình trong gương, hai gò má ửng hồng, lồng ngực liên tục phập phồng. Haiz, càng ngày cô càng không biết ngượng ngùng. Cố Thành Trung đang chờ ở bên ngoài chờ thì Khương Anh Tùng gọi điện thoại tới.



Chuyện lần trước đã được điều tra rõ ràng.



Chính là do ông Càn ở chợ đen làm ra. Ông Càn quanh năm trộn lẫn ở chợ đen, có mạng lưới quan hệ rộng và danh tiếng cao.



Chưa ai nhìn thấy bộ mặt thật của Ông Càn nhưng có một đặc điểm là ông ta rất thích uống rượu.



Cho dù có cho ông ta bao nhiêu tiền thì cũng không bằng tặng hai chai rượu quý hiếm.



Ông Càn không bao giờ lộ mặt, chắc hẳn ông ta ra tay là do người khác nhờ vả.



Nếu một lần không thành công thì việc giao dịch được coi là vô hiệu.



Cho dù có là ông trời thì ông Càn cũng dám xúc phạm.



Nếu có người đưa tiền thì ông ta sẽ giúp đỡ làm việc và sẽ không bao giờ nói ra thông tin của người đứng sau, người này lang thang ở chợ đen như một bóng ma, cho dù với năng lực của Cố Thành Trung cũng khó có thể bắt được ông ta.



Nếu ai cũng có thể bắt được thì ông Càn đã không phải tồn tại lâu như vậy.



Bên kia ông Càn cũng hừ một tiếng, nếu là đơn hàng ông ta tiếp nhận làm một lần không thành công sẽ không bao giờ tiếp nhận nữa.



Hơn nữa bên kia cũng không muốn tính mạng của Hứa Trúc Linh mà chỉ @ muốn đưa cô rời khỏi Đà Nẵng.



Nếu không phải Thẩm Thanh ra tay kịp thời thì e rằng Hứa Trúc Linh không biết đã bị đi đâu và bị tra tấn như thế nào rồi.



“Thưa anh, dưới tay ông Càn có vô số người tài nhưng lại cố tình chọn một người bình thường trong số đó, rõ ràng là cố ý nhường.”



“Loại bình thường này cũng có thể lừa gạt qua cậu sao?”



Nghe đến đây, Khương Anh Tùng hận không thể tát chính mình hai cái, thật đúng là vạch áo cho người xem lưng.



Có thể thừa nhận năng lực của mình kém cỏi sao?



“Đúng vậy…là bên kia cải trang thành cô Trúc Linh nên tôi mới…



“Được rồi, ông Càn có rất nhiều người có năng lực kỳ lạ cho nên không cần khiêu khích kẻ địch này. Nếu ông ta đã nói sẽ không ra tay nữa thì chợ đen cũng không dám động. Ông Càn cố ý không nhúng vào thì những người khác ở chợ đen cũng biết điều.”



“Không cần tốn sức vào chuyện này nữa, tạm thời chắc cũng sẽ không tìm ra manh mối gì có ích. Trước hết cứ phái người chú ý bảo đảm an toàn cho Trúc Linh.”



“Vâng, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để cô Trúc Linh gặp rắc rối nữa.”



“Tôi hi vọng được như vậy.”



Giọng của Cố Thành Trung có chút nặng nề, anh càng biểu hiện quan tâm Hứa Trúc Linh thì cô càng gặp nguy hiểm.



Anh lại không thể ở bên cô 24 giờ một ngày và sự an toàn của cô ấy mãi luôn là vướng bận trong lòng anh.



Anh vừa cúp điện thoại thì Trúc Linh cũng đi ra.



“Em… Em đã sửa soạn xong rồi, anh cũng mau đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi.”



Cô vừa dứt lời không ngờ rằng Cố Thành Trung đã trực tiếp kéo cô vào lò hành động vô cùng bá đạo.



Cô bất ngờ không kịp đề phòng, @) không phản ứng lại kịp.



Sức lực của anh rất lớn, hai bàn tay to ôm lấy eo cô như muốn hòa cô vào trong cơ thể. Cơ thể anh… đang run nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK