“Sao có thể là giả vờ được? Chủ nhân là người đàn ông tốt nhất trên đời, ngài ấy ân cần, dịu dàng và chu đáo. Ai cũng muốn lấy ngài ấy làm chồng, đáng tiếc, thân phận của chúng tôi quá thấp kém nên chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài ấy thì chúng tôi đã hài lòng rồi, không dám đòi hỏi gì thêm”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này thì cô dường như cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy quỷ.
Gương mặt bọn họ chậm rãi hiện lên khao khát mãnh liệt, phảng phất như có thể được ở lại đây phục vụ cho anh ta cả đời là niềm hạnh phúc to lớn.
Lúc đầu cô nghĩ rằng William là một người đàn ông phong lưu lãng tử, đã từng qua tay vô số phụ nữ, hơn nữa còn có rất nhiều cô giúp việc xinh đẹp trong biệt thự hẳn là đã bị anh ta hạ độc thủ rồi, cho nên vô cùng phản cảm với anh ta.
Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy.
“William… đã kết hôn?”
“Không có, chúng tôi không có bà chủ, nhưng mà có một cô chủ nhỏ, đó là em gái của chủ nhân”
“Em gái?”
“Đúng vậy, nhưng thật đáng tiếc…
Người giúp việc đó muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi, không tiếp tục nói nữa.
“Nói tóm lại, cô cứ việc sống ở đây, chủ nhân của chúng tôi không bao giờ nổi giận với phụ nữ, nhưng mà cô cũng không nên chọc tức chủ nhân hết lần này đến lần khác. Chủ nhân biết phân rõ phải trái, biết mình đang làm gì, cái gì là đúng cái gì là sai. Hơn nữa, chủ nhân không phải là người lưu manh, ngài ấy rất dịu dàng với phụ nữ, cô gái nào mà đã từng ở bên chủ nhân thì cũng chưa từng phàn nàn về chủ nhân bao giờ”
“Thật… thần kỳ như vậy sao?”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Đây cũng không phải là thần kỳ, đây là mị lực của chủ nhân”
Hứa Trúc Linh muốn tiếp tục hỏi gì đó, nhưng mà người giúp việc đột nhiên ngậm miệng không nói chuyện, dường như đã đụng phải kiêng ky gì đó.
Sau khi cô tảm xong thì những người đó liền lui ra ngoài.
Cô trăn trọc cả đêm, trăn trọc mãi cũng không ngủ được, ngồi trên ban công, mới chợt nhận ra mình đang ở trên một hòn đảo.
Gió đêm đang thổi, mang theo hơi thở của biển.
Đây không phải là một hòn đảo biệt lập, xa xa phía trước vô cùng tối tăm, to to lớn lớn kia hẳn là mấy hòn đảo nhỏ.
Trên đảo có nhiều khu rừng rậm rạp khiến người ta khó phát hiện ra đảo này rốt cuộc có cư dân sinh sống không.
Đây… có phải là khu căn cứ của họ không?
Cố Thành Trung có thể tìm thấy chính mình sao?
Cô không biết rằng Cố Thành Trung đã đến vùng biển này rồi, vào.
ban đêm sương mù quá dày đặc, đá ngầm phía dưới tràn ngập khắp nơi khiến con tàu không thể vào sâu được.
Họ đã thử định vị vệ tinh và để dân địa phương đi tìm đường nhưng mà vẫn không vào được.
Vùng biển này có một cái tên đặc biệt trong cộng đồng dân cư địa phương.
Đảo Sương Mù chết chóc.
Một ngày hai mươi bốn giờ thì đã có hai mươi ba giờ đầy sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy mười mét xung quanh.
Chỉ khi mặt trời chiếu thẳng vào điểm cao nhất thì họ mới có thể nhìn rõ xung quanh.
Ngay cả khi có thể nhìn rõ đường đi thì cũng không thể tránh khỏi những rạn đá ngầm dưới đáy biển, tàu du lịch lớn cũng không thể đi vào được nên chỉ có thể chọn cano mà thôi.