Hứa Trúc Linh vừa đi vừa ngưỡng mộ khả năng ứng phó khẩn cấp của anh bạn này, có vẻ như anh ta đã xem qua rất nhiều bộ phim cổ trang.
Cô nhanh chóng đi xuống cầu thang và trốn sau bục cao.
Mấy người ở tầng một đang bất an.
Vị linh mục đang giữ lấy Châu Vũ lại ở ngay trước mặt cô.
Cô lắc lắc khẩu súng trong tay, rõ ràng là nó không nặng, nhưng cô lại có chút không giữ chắc được.
Nếu cô không xử lý đúng cách và vô tình làm tổn thương người thân của mình thì phải làm sao?
Ngoài ra, nếu cô lỡ giết ai đó thì sao?
Càng nghĩ về nó thì hơi thở của cô càng trở nên nặng nề.
Nhưng hoàn cảnh này không cho phép cô chần chừ chút nào.
Bên này cô đang tìm cơ hội chuẩn bị hàng động, trong khi những người trong phòng giám sát bên kia tiếp tục đánh lạc hướng, nói rằng Phó Minh Nam và anh ta có mối thù giết cha, nhưng lại không nói ra mình là ai.
Phó Mình Nam hoàn toàn không nhớ gì cả, và cũng lười quan tâm đến anh ta, chỉ nóng nảy mà thúc giục Phó Thiết Ảnh nhanh chóng hành động.
Nghe những lời đó, Phó Thiết Ảnh năm chặt tay cầm và liếc nhìn Châu Vũ.
Cô ấy đã đỏ bừng vì lo lắng, nước mắt cũng chực trào ra.
Cuối cùng anh ta cũng thở ra một hơi và từ từ bóp cò.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng súng nhanh hơn anh ta đã vang lên.
Hứa Trúc Linh nhắm thẳng vào lưng linh mục và vội vàng bóp cò súng, cô không biết chuyện gì xảy ra với người đó, vì ngay trong giây tiếp theo cô đã ném quả bom khói ra ngoài. ˆ Chỉ trong một thời gian ngắn, làn khói dày đặc nhanh chóng bốc lên xung quanh họ.
Hứa Trúc Linh lợi dụng lúc hỗn loạn đã nhảy lên bục và đá văng vị linh mục bị thương ra ngoài.
Vị linh mục vẫn chưa chết, phát đạn này của cô không hề bắn trúng chỗ hiểm yếu.
Linh mục bắn hai phát súng lên không trung, cô vừa nhìn thấy hai bóng người thì trong nháy mắt liền không thấy đâu nữa.
Hứa Trúc Linh trực tiếp kéo Châu Vũ đến gần và nhét một con dao găm vào tay cô ấy.
“Cho em, em tự mình lo liệu, chị phải đi cứu người đàn ông của chị.”
Vừa nói xong thì cô đã nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Mấy người ở giữa phòng đã hoàn toàn hỗn loạn, trước đó Hứa Trúc Linh đã nghiên cứu hoàn cảnh xung quanh, cho dù sương mù dần dần nổi lên thì cô vấn có thể dùng trí nhớ để đi ra ngoài.
“Cố Thành Trung… mau chạy về phía cổng.”
Khi Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói của Hứa Trúc Linh thì trái tim anh run lên dữ dội.
Tại sao cô lại đến đây? Gô có biết chuyện này nguy hiểm như thế nào không?
“Phó Thiết Ảnh, mau bắn chết bọn họI” Phó Minh Nam vội vàng nói.
“Ông chủ, chúng ta đi thôi. Tình hình hiện tại không có lợi cho chúng ta.”
Vừa rồi mọi người đều nghe thấy tiếng la hét của linh mục, Châu Vũ đã không còn ở trong tay họ, khả năng họ có thể khống chế được Phó Thiết Ảnh đã giảm xuống nghiêm trọng.
“Ông chủ, bom sắp nổ rồi, mau đi thôi.”
Phó Minh Nam thầm nghiến răng, hôm nay ông ta đành phải từ bỏ vậy.