Bạch Minh Châu cũng không biết cô ấy đã khóc trong bao lâu, chỉ cảm thấy như trái tim bị xé thành trăm mảnh khiến cô đau đớn như sắp ngừng thở.
Cô ấy khóc to lên, vẫn ở trong vòng tay của anh ta. Rõ ràng là hai người giống nhau như đúc, cũng cùng nhiệt độ cơ thể, cả cái ôm ấp cũng giống. Vậy mà tại sao… không còn nữa?
Ôn Mạc Ngôn đau lòng hóa thành bệnh mà ói ra máu. Thế nhưng cô ấy lại không biết.
Rốt cuộc anh ta đã che giấu bao lâu, ngụy trang tốt cỡ nào mới có thể nói cười tự nhiên trước mặt cô ấy như vậy chứ?
Dần dần cô ấy không thể thở được, cô ấy khóc đến nỗi ngất đi rồi.
Thiện Ngôn ôm chặt lấy Bạch Minh Châu như thể sợ cô ấy sẽ ngã xuống mặt đất, cánh tay dùng sức ôm lấy cô ấy: “Tôi biết hết tất cả, tôi biết được những uất ức của em và cả sự thống khổ của anh ta nữa. Tôi sẽ thay anh ta yêu em hết mực.
Ôn Mạc Ngôn có quá nhiều quy định cứng nhắc mà anh ta không thoát ra được. Còn tôi, Thiện Ngôn sẽ vì em mà sống và vì em mà chết. Cuộc đời này tôi chỉ có một nhiệm vụ đó là yêu thương cm hết mực, cho đến chết cũng không thay đổi”
Anh ta dịu dàng ôm lấy Bạch Minh Châu rồi xoay người bế cô ấy đi về khu khám bệnh phía trước.
Christie vẫn bám theo sau.
Bác sĩ nói Bạch Minh Châu vì thương tâm quá độ nên ngất đi, sau khi tiêm thuốc an thần rồi ngủ một giấc dậy là sẽ khỏe thôi.
Thiện Ngôn vẫn canh giữ ở bên giường không rời khỏi dù chỉ một bước. Còn Christie vẫn đứng ở cửa, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ta muốn tiến vào nhưng lại do dự.
Cuối cùng là Thiện Ngôn mở miệng trước.
“Christie, tôi không phải là Ôn Mạc Ngôn. Tôi là một cá thể hoàn toàn độc lập nên không cần phải gánh vác trách nhiệm này. Người mà cô yêu cũng không phải là tôi. Ôn Mạc Ngôn đã chết, anh ta sẽ không trở về nữa”
“Anh ấy chưa chất… Tôi đã đồng ý dẫn anh đến đây thăm cô ta nhưng anh phải lập tức theo tôi trở về, tiếp tục thôi miên.
Tôi cần chồng của tôi và bố của con tôi.”
Christie nắm chặt hai tay lại vẫn ngoan cố nói, cô ta vẫn không chịu thừa nhận sự thật. Thiện Ngôn thản nhiên nhìn thoáng qua cô ta: “Cho dù cô tìm hàng ngàn hàng vạn nhà thôi miên cũng vô dụng. Ôn Mạc Ngôn đã chết rồi, anh ta đã sớm nghĩ tới kết cục của bản thân. Ngay cả di chúc anh ta cũng đã lập xong rồi. Anh ta mắc nợ cô nên đã để cho cô một gia tài kếch xù. Cô có thể đi thêm bước nữa, tất cả những thứ này.
đều là của hồi môn của cô. Những ưu ái của cô dành cho anh ta, anh ta lại không có phúc hưởng. Cô cũng sẽ không cần phải tiếp tục tra tấn anh ta nữa. Rốt cuộc cô đã làm gì, lẽ nào.
cô không biết rõ sao? Vì sao bọn họ đi đến nông nỗi ngày hôm nay, vì sao Ôn Mạc Ngôn lại chết thảm thì cô là người rõ nhất.
Tôi còn phải cảm ơn cô đã giúp một tay đẩy một cái khiến tôi xuất hiện nhanh hơn, mãi mãi không cần quay lại nữa”
“Anh… anh nói như vậy là có ý gì?” Christie trợn mắt sợ hãi nhìn Thiện Ngôn.
Thiện Ngôn đứng dậy, bước tới gần cô ta.
“Tôi ở trong cơ thể của anh ta nên tôi biết rõ tất cả mọi chuyện”
“Anh, anh đã biết những gì?”
“Tôi biết trước đêm kết hôn, Ôn Mạc Ngôn đã uống say và đã từng có một đêm tình duyên với Bạch Minh Châu. Tôi cũng biết vào cái đêm kết hôn ấy, Ôn Mạc Ngôn đã say như chết nên căn bản không xảy ra chuyện gì với cô cả. Giọt máu kia không biết cô lấy từ đâu ra, đứa nhỏ này cũng không phải là của cô. Có lẽ là của Ôn Mạc Ngôn và Bạch Minh Châu.”
“Ôn Mạc Ngôn và cô kết hôn đã được một năm nhưng anh ta chưa bao giờ đụng vào cô. Cô vẫn chỉ ôm cái hư danh bà Ôn mà thôi”
“Tôi Christie á khẩu không trả lời được, cô ta kinh ngạc nhìn Thiện Ngôn.
Anh ta… anh ta đã biết quá nhiều sự thật rồi.
Người như vậy không thể giữ lại được.
Mà nếu như Thiện Ngôn cũng chết, vậy Ôn Mạc Ngôn…cũng sẽ không còn nữa.
Suy nghĩ kia vừa mới lóe lên trong đầu thì lập tức bị cô ta chặn lại.
Không được, cô ta không thể làm tổn thương thân thể của Ôn Mạc Ngôn.
Cuối cùng cô ta nhụt chí buông thõng hai vai, toàn thân giống như một quả cà nhuốm sương vậy.
Đôi mắt của cô ta tối sầm lại.