Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng vấn còn sợ hãi.
Cố Thành Trung điên lên rất đáng sợ. Phó Thiết Ảnh là anh em của anh, cả hai người đều là người cố chấp, từ sâu bên trong đều chảy dòng máu giống nhau.
Mà Phó Thiết Ảnh còn tệ hơn nữa.
Anh ta vốn đã cực đoan, làm ra bất kỳ chuyện điên rồ gì cũng không đáng ngạc nhiên. Không có việc anh ta không dám làm, chỉ có việc anh ta không làm mà thôi.
Chuyện này rất nghiêm trọng. Cô không cách nào tự đưa ra quyết định nên liền đi tìm Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nghe vậy lông mày anh cũng cau lại.
“Phó Minh Tước và Châu Vũ có quan hệ gì không?”
“Thực ra là không có quan hệ gì. Đại ca vẫn luôn bảo vệ cô Châu Vũ rất kĩ.
Nhưng hẳn là cậu chủ biết được quan hệ của cô Đình với đại ca. Lúc trước khi đề cập với đại ca đại ca việc giải quyết Dương Việt, còn nổ súng làm cô Đình bị thương. Đại ca vì chuyện này đã rất tức giận, náo loạn một phen với cậu chủ.”
“Vì vậy, anh ta biết quan hệ giữa Phó Thiết Ảnh với Châu Vũ.
“Đúng vậy. Không lẽ… cậu chủ muốn báo thù đại ca, vì vậy đã ra tay từ cô Vũ sao?”
“Không đâu, Phó Minh Tước không phải là kẻ so đo tiểu tiết như vậy. Anh ta rõ ràng là muốn trả thù…” Mặt Cố Thành Trung lạnh xuống, khẽ nói: “Anh ta muốn báo thù thực sự là Phó Minh Nam.”
“Ông Nam? Chuyện này làm sao có thể chứ?”
“Còn mấy ngày nữa Phó Thiết Ảnh trở vê?”
“Lễ ra chỉ cần vài ngày, nhưng lại bị chậm trễ do vài chuyện vặt vãnh. Tất cả đều là do ông Nam bàn giao.”
“Xem ra Phó Minh Tước và Phó Minh Nam đã thông đồng với nhau rồi.
Phó Minh Nam sợ là đã biết chuyện của anh ta với Châu Vũ rồi nhưng hiện tại vân chưa có tin tức truyền ra. Xem ra Phó Minh Tước vẫn chưa đem người giao cho Phó Minh Nam”
“Không được, không thể để cho ông chủ biết được!”
Sắc mặt Nhạc Tư cứng lại.
“Cố Thành Trung, anh nghĩ cách đi.
Nếu như Phó Minh Tước đem người giao cho tên ác ma kia thì Châu Vũ có còn đường sống không?”
“Hiện tại chỉ có thể tìm Phó Minh Tước trước.”
Anh bất lực nói. Tìm không thấy Phó Minh Tước thì tất cả đều phí công.
Cũng chỉ có anh ta mới có bản lĩnh đem người đi dưới mắt của Nhạc Tư.
Thợ săn tiền thưởng với phần thưởng cao nhất trong danh sách không phải là đến một cách vô ích.
Cố Thành Trung đây một khi tìm người thì phải tìm ra manh mối.
Nói đúng ra là Phó Minh Tước cố ý để lộ ra sơ hở.
Trong một quán rượu cũ nát, Phó Minh Tước đang uống thứ bia rẻ tiền Anh ta mặc một bộ đồ rất tùy tiện nhưng vấn không thể giấu đi được khí chất cao quý cùng với hơi thở nguy hiểm trên người..
Không ít cô gái muốn đến gần bắt chuyện nhưng lại bị sự lạnh lùng của anh ta chặn lại.
Hứa Trúc Linh dìu Cố Thành Trung đi vào. Qua mấy ngày tĩnh dưỡng anh đã hồi phục rất nhanh.
Thể chất của anh vấn luôn tốt hơn người khác, cho nên người khác cần phải nằm trên giường nửa tháng, còn anh mới chỉ sau năm ngày là anh có thể găng gượng xuống đất, vết thương cũng dần dần lành lại, có thì cũng đã đóng vảy lại rồi.