Đi tới khoa phụ sản làm kiểm tra chỉ tiết với tôi: Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc, giống như là đang nói chuyện gì đó rất nghiêm trọng vậy.
Hứa Trúc Linh lập tức trở nên căng thẳng, nghỉ ngờ nhìn Cố Thành Trung.
“Sao bác sĩ mà anh tìm tích cực quá vậy?
Em đã làm kiểm tra sức khỏe rồi mà vẫn phải tới khoa phụ sản, sao rắc rối quá vậy? Ông cụ cũng có biết em ngã đâu”
Cố Thành Trung cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Đúng là anh đã thu xếp trước tại tất cả các bệnh viện ở Đà Nẵng, trước đó phối hợp cũng không tệ, nhưng sao bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, giống như thật vậy?
Anh đi tới, kéo bác sĩ sang một bên và thì thầm to nhỏ.
Hứa Trúc Linh muốn nhanh chóng bôi xong thuốc rồi đi về nhà ăn cơm.
Một lát sau, Cố Thành Trung quay lại, sắc mặt kỳ lạ, khó nói nên lời.
Kinh ngạc? Vui sướng? Hay là vẫn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì?
Hứa Trúc Linh nhíu chặt lông mày, nghi hoặc nhìn anh.
Em chẳng qua chỉ ngã một cái thôi mà, sao lại nhìn em như vậy? Hay là… Hay là em mắc bệnh nan y gì à?”
Cô vừa dứt lời, không ngờ Cố Thành Trung lại xông tới và bế cô lên xoay vòng vòng.
Cô bị anh xoay đến mức váng đầu hoa mắt, cả người như sắp bay lên.
Bác sĩ trông thấy thế thì sợ hãi, vội vàng ngăn anh lại “Phụ nữ có thai… Phụ nữ có thai không chịu nổi đâu!”
“Đúng đúng đúng!”
Cố Thành Trung vui tít mắt trả lời như một đứa trẻ, vội vàng buông cô ra.
Cô được anh đặt lên trên giường, nhìn anh hoa chân múa tay, dường như là không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Mọi người đi ra trước đi”
Anh cố nén tâm trạng kích động, giả vờ bình tĩnh lại, nhưng giờ phút này giọng điệu run rẩy đã bán đứng anh.
Nhân viên y tế rời đi, Cố Thành Trung hít một hơi thật sâu, cố nén sự kích động.
Anh quỳ một chân trên đất, nắm chặt tay cô và nói ra từng chữ: “Trúc Linh, anh säp làm bố rồi”
“Em biết mà, dù sao cũng chỉ là giả”
“Không phải giả, lần này là thật!”
“Thật? Anh… Anh có con riêng bên ngoài à”
Hứa Trúc Linh trừng to mắt nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
“Ngoài em ra thì anh đâu còn người phụ nữ nào khác… Anh lén làm chuyện xấu sau lưng em từ lúc nào vậy hả?”
Cố Thành Trung nghe thấy cô nói thế thì sau đầu lập tức xổ ra mấy vạch đen.
Vốn dĩ anh đang rất phấn khích như một kẻ ngốc, nhưng nghe thấy cô nói thế thì lập tức… Cạn lời.
Đúng là đồ óc heo! Anh không khách khí gõ đầu cô một cái, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự mang thai rồi, lúc ở London em đã mang thai rồi, bây giờ chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Em giả vờ mang thai hai tháng, nhưng hai tháng này em cũng đã thật sự mang thai rồi, anh nói thế em đã hiểu chưa?”
Anh cố gắng nói thật rõ ràng, sợ cô không hiểu được.
Anh nói từng chữ từng chữ tỉ Hứa Trúc Linh sửng sốt, ngây ngốc chỉ vào mũi mình và nói: “Anh nói là… Trong bụng em thật sự có một đứa bé sao? Em mang thai hai tháng rồi á?”
“Đúng, không sai, anh sắp làm bố, em cũng sắp làm mẹ, chúng ta có con rồi! Trúc Linh, anh có con rồi!”
Anh phấn khích ôm chặt cô vào trong lông ngực.
Anh chưa từng mong đợi đứa bé này sẽ tới, anh luôn cảm thấy nếu có con thì thế giới riêng của anh và Hứa Trúc Linh sẽ bị cản trở.
Nhưng khi bác sĩ nói cho anh biết sự thật này thì đầu óc anh đã trở nên trống rồng trong giây lát, sửng sốt mất một lúc.
Nếu bác sĩ mà không lên tiếng thì anh cũng không hoàn hồn lại được.
Anh nắm lấy cánh tay bác sĩ và liên tục xác nhận lại, cuối cùng kết quả vẫn là thế.
Cô mang thai, trong bụng cô chính là kết tỉnh tình yêu của bọn họ.
Đứa bé này tới rất bất ngờ khiến anh không kịp phòng bị, nhưng… cũng khiến anh vui mừng tới phát điên.
Anh ôm Hứa Trúc Linh, còn cô thì một hồi lâu sau vẫn không phản ứng lại, không hề kích động dù chỉ một chút.
Anh không phát hiện ra, lúc buông cô ra thì phát hiện cô vẫn còn đang ngẩn người.
“Sao vậy? Không vui à? Không phải em vân luôn muốn có con sao?”
“Em… em đang suy nghĩ, em mang thai á?
Trong bụng em có chứa một đứa bé thật à?”
Đến bây giờ cô vẫn chưa tiếp nhận được, sao lại biến chuyện đùa thành thật thế này?
Ừm, như vậy thì em không cần đến nữa rồi, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Thảo nào… Thảo nào hai tháng rồi mà em vẫn chưa có kinh nguyệt, lần nào bác sĩ cũng nói như thật vậy. Hóa ra là do em mang thai thật à? Không được, em phải kiểm tra lại, để….
Để Ngọc Vy kiểm tra lại cho em, cô ấy không biết gì hết, chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật”
Cô lo lắng chạy đi tìm Ngọc Vy, kéo một bác sĩ khoa ngoại sang làm kiểm tra phụ sản.
“Thai nhi hơi bất ổn, cô cũng bất cẩn quá chậm đấy, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi cho tốt là được, chắc chẳn cô sẽ sinh được một đứa bé thật khỏe mạnh!”
Ngọc Vy nhìn thai nhi trên màn hình, nói lấp lửng, dù sao cô ấy cũng không phải bác sĩ khoa sản nên chỉ nhìn ra được một chút.
Trước đó Hứa Trúc Linh cũng đã làm kiểm tra, cứ tưởng là mấy cái màn hình này được kết nối với nhau, đứa bé trên màn hình chỉ là video, thực chất là con của người khác chứ không phải trong bụng mình Không ngờ… Đúng là con của mình thật.
Ở giữa cái khung nền màu đen kia là một hình thù màu trắng… Không ngờ đó là một bào thai…
Bây giờ chỉ mới là một cục tròn vo, chỉ có thế lờ mờ nhìn thấy đầu, còn tứ chỉ vẫn chưa tách ra.
“Chuyện là… Tôi thấy trên mạng nói là mang thai sẽ bị ốm nghén kể từ năm tuần đầu, sao tôi mang thai tuần thứ tám rồi mà vẫn không bị nghén?”
“Cái này còn phải tùy vào thể chất của từng người, không khéo cậu sắp bị rồi, ốm nghén mệt lắm đấy: *A a, vậy nấy tôi bị ngã thì một cái không sao chứ? Lúc về nhà tôi phải làm gì? Nằm trên giường bất động à?”
Hứa Trúc Linh lập tức hóa thành một người mới chưa có chút kiến thức nào, tích cực đặt câu hỏi với bác sĩ.
Nhưng câu hỏi này lại khiến Cố Ngọc Vy khó xử, cô ấy cũng không biết mà.
“Về nhà hỏi chị Nguyệt đi, tôi cũng không biết gì”
“Đúng đúng đúng, về nhà hỏi chị ấy, dù sao chị ấy cũng là người từng trải!”
Hứa Trúc Linh cuống cuồng nói Cô kéo Cố Thành Trung xuống lầu và lên xe, sau khi ngồi xuống thì mới bình tĩnh lại.
Anh vẫn đang nằm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay mềm mại của anh nắm thật chặt tay cô.
Cô không kìm nén được tâm trạng kích động của mình, anh cũng như thế.
Hai người lái xe về nhà, trên đường đi cả hai người đều rất yên lặng.
Đột nhiên Hứa Trúc Linh bật khóc nức nở như một đứa trẻ, bả vai run lên, khiến cho Cố Thành Trung hoảng sợ, anh lập tức dừng xe lại bên lề đường, liên tục dỗ dành cô.
“Em sao vậy? Vừa nãy vẫn còn ổn mà, sao tự nhiên em lại khóc, do…. Do anh làm gì sai à”
“Hu hu, em… Hai tháng trước em không biết là mình mang thai. Nếu em biết sớm thì nhất định em sẽ không chạy lung tung, trước đó còn bị cảm nữa. Em lại còn bị ngã hai lần, nếu vì em bất cẩn mà mất con thì em sẽ ân hận cả đời mất”
“Đột nhiên em cảm thấy… Đứa bé này rất có duyên với em, con cũng không muốn đi nên mới có thể ngoan cường tồn tại trong bụng em. Do em…. Do em không tốt, đột nhiên em cảm thấy mình không thể làm một người mẹ tốt được”
Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới chuyện lúc trước mình chủ quan sơ suất thì cảm thấy rất sợ hãi. Cũng may là con không sao, nếu lúc cô biết mình mang thai mà cũng là lúc con bị sinh non thì cô thật sự không dám tưởng tượng nổi!