*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù tránh được đầu nhưng quả bóng tiếp theo không hề nhẹ hơn chút nào, người đó loạng choạng lùi lại vài bước. Một số người chơi bóng rổ ngay lập tức nổi giận, chỉ vào mũi anh ta, tức giận nói: "Tại sao con người anh lại như thế chứ? Chúng tôi đều không cố ý, tại sao anh lại..."
Đối phương còn chưa kịp nói xong, Thiện Ngôn đã lạnh lùng ở miệng: "Chính bởi vì các người không cố ý, tôi mới không đánh vào đầu của cậu, nếu không cậu đã nằm trên mặt đất chờ cấp cứu rồi."
"Anh..."
Người đàn ông muốn nói tiếp gì đó nhưng đã bị bạn mình giữ lại.
Bởi vì, ánh mắt của Thiện Ngôn thực sự đã trở nên hung ác hơn rồi. Bên trong ẩn chứa tức giận, cùng với màu sắc khát máu như một con báo, chỉ chầu chực lao đến xé xác những người ở trước mặt.
Đáng sợ...
Nỗi sợ hãi khiến trái tim không ngừng run rẩy, lông tơ toàn thân cũng dựng ngược cả lên. Vài người biết sợ, hùng hùng hổ hổ mà bỏ đi.
Bạch Minh Châu cũng bị dọa sợ hãi, không chỉ là bóng rổ mà còn bởi vì Thiện Ngôn. Trước đấy còn là vẻ mặt cười đùa cợt nhả, đột nhiên lại trở nên tàn nhẫn như vậy, cô ta thực sự chịu không noi.
Anh ta nhanh chóng ổn định lại sắc mặt, nói: “Làm em sợ rồi.”
“Một chút.” Cô ta run rẩy
"Tôi không thể không thừa nhận rằng mình có chỗ thiếu sót, cũng không thể che giấu hoàn toàn bộ mặt tàn nhẫn của tôi. Nhưng con người tôi không hề giả dối, nói một là một, hai là hai. Tôi nói rằng tôi thích em, thì chính là thực sự thích em. Tôi hy vọng em sẽ giữ tôi lại, để tôi có thể triệt để ở lại trong cơ thể này, nhưng em không bao giờ làm thế. Tôi nói đau... là thật sự rất đau..."
"Tôi..."
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Thiện Ngôn đã nghiêng người hôn lên môi Bạch Minh Châu.
Cô ta trừng lớn mắt, đồng tử không ngừng con rút, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đó không ngừng phóng đạt dưới mi mắt.
Không đợi anh ta đi quá sâu, cô ta đã vội vàng
đẩy ra.
"Anh... anh làm gì vậy?"
"Không muốn nghe lời xin lỗi từ miệng của
em. Có hơi chán, đã nghe quá nhiều rồi." "Vậy thì anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh
lại..."
"Khi Ôn Mạc Ngôn hôn em, em rất vui vẻ. Tôi hôn em thì em lại tức giận."
"Anh không phải Ôn Mạc Ngôn, cho dù vẫn là gương mặt này thân thể này thì cũng không phải Ôn Mạc Ngôn. Tôi có chia tay với Ôn Mạc Ngôn thì cũng không thể ở bên anh được, nếu không muốn nghe lời xin lỗi vậy tôi cũng chỉ có thể nói điều này. Nếu anh đã không muốn nhập làm một với Ôn Mạc Ngôn, vậy tại sao tôi phải yêu anh như thể anh là Ôn Mạc Ngôn chứ?"
"Bởi vì em, tôi mới muốn trở thành tên phế vật kia, muốn làm người thay thế anh ta, như vậy tôi còn có chút hi vọng, em có hiểu không?"
"Vậy thì anh yêu nhầm người rồi..."
"Tôi không yêu sai, chỉ là người tôi yêu không yêu tôi mà thôi."
Giọng nói khàn khàn của Thiện Ngôn tiếp tục cất lên: "Tôi mệt rồi, tôi về trước đây. Để tôi sẽ gọi xe cho em."
Anh ta gọi xe cho Bạch Minh Châu rồi mới rời đi, dáng vẻ quay người của anh ta có chút chật vật.
Sau khi lên xe Bạch Minh Châu cố nén nước mắt, cô ta mở cửa sổ ra để gió lạnh lùa vào sau đó nhẹ lau khô đi khóe mắt ẩm ướt.
Tài xế thấy vậy còn cho rằng cặp đôi nhỏ này vừa cãi nhau đòi chia tay, liền động viên cả nửa ngày trời. Tài xế nói, giữa hai con người không có rào cản nào là không thể đi qua, chỉ cần họ yêu nhau thì dù là núi cao cũng có thể vượt qua.
Bạch Minh Châu không khỏi suy nghĩ, chướng ngại lần này dường như thật sự không thể vượt qua rồi. Đó không phải là những ngọn núi cao ngất, mà chính là vực thẳm, ai cũng không thể lùi bước, nếu không sẽ mãi mãi không trở lại được.
Bạch Minh Châu không ngờ rằng, cô ta còn chưa đưa Thiện Ngôn trở về lại có một người đã đến Đà Nẵng rồi.
Buổi sáng có người gõ cửa cô ta còn tưởng là Thiện Ngôn, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy trước mặt là một người phụ nữ lạ.
Tóc vàng, ăn mặc thời trang, dáng người cao cùng đôi chân thon dài.
Cô ta nhoẻn miệng cười sau đó tự giới thiệu.
"Xin chào, tôi là Christie, bạn gái hiện tại của Ôn Mạc Ngôn."
Nghe vậy Bạch Minh Châu lập tức cau mày, nói: "Bạch Minh Châu."
"Tôi vào được không? Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Tôi và cô hình như không có chuyện gì để nói
hết, có gì cứ nói ở đây đi." Cô ta chẳng phải tỏ ra thân thiện làm gì, bởi vì điều đó không đáng.
Cô ta không phải người thứ ba, cũng chẳng đến mức coi như là vợ cả tìm đến cửa khiêu khích.
Có bản lĩnh thì quản tốt người đàn ông của mình đi, đừng nên động tỉ là đến tìm người khác, Ôn Mạc Ngôn cũng mang đến cho cô ta không ít phiền phức đầu.
"Cô không sợ hàng xóm láng giềng nghe thấy điều không nên nghe sao?"
"Nếu cô dám tung tin đồn vớ vẩn, tôi cũng dám xé rách miệng cô. Nếu cô đã tìm tới đây thì trước đấy cũng nên hỏi thăm về tôi. Trình độ tay chân của tôi rất lợi hại, tôi không tin một bà chị yểu điệu như cô có thể đánh lại tôi."
Bạch Minh Châu hai tay ôm ngực, thản nhiên
Trước khi Christie đến, cô ta đã điều tra rõ
nói.
ràng về Bạch Minh Châu, biết rằng Bạch Minh Châu có tính cách nóng nảy, dám yêu dám hận. Nhưng không ngờ tính tình lại thẳng thắn như vậy, tính cách hung bạo thế này đúng là giống một cây ớt nhỏ, khiến bản thân không khỏi cảm thấy khó mà theo kịp.
Nếu không phải vì Ôn Mạc Ngôn, nếu hai người bọn họ quen nhau có lẽ đã trở thành bạn tốt của nhau rồi.
Thật đáng tiếc... Cô ta mím môi cười nói: "Đúng vậy, cô nói không sai, tôi không thể phản bác gì cả. Vậy thì trở lại vấn đề chính, bạn trai tôi gần đây đã tới gây cho cô rất nhiều chuyện phiền toái, tôi đến để nói lời xin lỗi. Lần này đến, cũng là muốn đưa anh ấy đi. Tôi vừa xuống máy bay liền nghĩ rằng anh ấy nhất định sẽ đến chỗ cô nên đã đến đây tìm. Tôi cũng sợ rằng mình sẽ trắng tay, mất công chạy một chuyến."
"Vậy cô mau đưa anh ta đi đi."
Bạch Minh Châu nhún vai, rước đi sớm hơn thì cuộc sống của cô ta cũng sẽ tốt hơn một chút.
"Vậy tôi sẽ đợi ở cửa, đứng cũng không mệt
låm."
"Vào đi, làm như tôi rất không có tình người
vậy đó."
"Cảm ơn."
Hai người đợi một lúc, Thiện Ngôn đúng giờ đến trước cửa, còn mang theo một bó hoa hồng.
Anh ta nhìn thấy có hai người phụ nữ trong phòng, lập tức có hơi ngơ ngác. “Tìm anh đó.
Bạch Minh Châu tức giận nói.
"Không, không, không, nói chính xác phải là tìm Ôn Mạc Ngôn. Tôi và tên phế vật đó không phải một người. Minh Châu, hôm qua là tôi đã sai. Tôi đền chút quà để xin lỗi em, đây là hoa hồng tươi, mong em nhận lấy."
"Anh là nhân cách thứ hai sao?" Christie cũng vừa phản ứng kịp, hung hăng cau mày.
"Tên tôi là Thiện Ngôn."
"Tôi mặc kệ anh là người nào, anh phải cùng tôi trở về, nếu không tôi sẽ không quan tâm tới nhà họ Ôn nữa."
Christie ôm chặt cánh tay của Thiện Ngôn, khiến anh ta tránh né không kịp.
Nghe xong Thiện Ngôn liền nhíu mày, anh ta nhìn về phía Bạch Minh Châu: "Em muốn tôi quay về, biến thành Ôn Mạc Ngôn hay là... ở lại đây với em?"
"Anh tự mình quyết định, tôi không thể trả lời thay cho anh. Nhưng... cho dù anh là ai, anh cũng đang dùng thân phận của Ôn Mạc Ngôn, vậy thì nên thay Ôn Mạc Ngôn làm chút gì đó cho nhà họ Ôn chứ!"
"Trách nhiệm chó má gì chứ, đó là của Ôn Mạc Ngôn, không liên quan gì đến tôi, càng không liên quan gì tới em! Ôn Mạc Ngôn cảm thấy có lỗi,
Xem ảnh 1