Anh ta đã sớm không còn là con rối của Phó Minh Nam nữa, hiện tại có thể sống cho chính mình.
Anh ta không chủ động gây phiền toái không có nghĩa là anh ta sợ nó.
Nói xong, anh quay người rời đi, nắm chặt tay cô.
Giờ phút này, thân mình của Hứa Trúc Linh mềm nhũn, không còn một chút lực nào, hơn một nửa sức nặng đều dựa vào trong ngực của Phó Minh Tước.
Bây giờ, cô đã không còn quan tâm ánh mắt của người khác.
Lên xe, Phó Minh Tước đưa cô một cốc trà nóng.
Mới vào thu, nửa đêm sương dày đặc, cửa kính xe còn hơi lạnh.
Nhưng tim của cô lạnh hơn.
Cô cầm cốc trà nóng nhưng toàn thân vẫn đang run, không dừng lại được.
Cô khó khăn uống một ngụm trà, nước ấm trôi xuống dạ dày, cô mới cảm thấy mình như sống lại.
“Phó… Phó Minh Tước, tại sao lại như vậy? Cố Thành Trung… giống như thay đổi thành một người khác.”
“Cô có tin anh ta không?”
Cái chữ này vân như cũ, không hề có một chút do dự như chém đỉnh chặt sắt được cô nói ra.
“Nếu như còn tin tưởng, vậy thì cô cũng đừng hỏi tại sao, hãy nhìn xem anh ta sẽ làm gì. Nếu như anh ta rơi vào cảnh ngộ khó xử thì chắc chắn sẽ có lúc lộ ra sơ hở.”
“Chẳng qua… đây chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nếu sớm thì sẽ nhanh trở về như ban đầu. Nhưng nếu như quá muộn thì tình cảm cũng sẽ phai nhạt, cũng không biết chuyện sẽ như thế nào nữa.”
“Sẽ không đâu!”
Cô siết chặt nắm đấm, dùng sức nói.
Cô không tin Cố Thành Trung tàn nhân như vậy, để chính mình rơi vào ngõ cụt.
Đã từng là một người đàn ông tình cảm như vậy, giờ phút này lại lạnh như băng.
Cô không tin, có đánh chết thì cô cũng không tin!
“Nhưng mà, cô cứ như vậy mà tin anh ta, mẹ chồng cô không thích cô, mẹ chồng con dâu mâu thuấn nghiêm trọng. Mà chồng của cô lại dây dưa cùng bác sĩ. Nếu tôi là cô thì lập tức rời đi, sẽ không làm như vậy.”
“Vậy anh nhờ luật sư giỏi giải quyết phân chia tài sản, đó không phải đang giúp cho tôi sao?”
Hứa Trúc Linh cũng không ngốc nên tất nhiên biết Phó Minh Tước có lòng tốt.
Anh ta nghe vậy có sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ Hứa Trúc Linh lại nhận ra.
Trong trí nhớ của anh ta, không phải Hứa Trúc Linh rất ngốc sao? Sao bây giờ lại thông minh như vậy?
Anh ta sờ lên cái mũi của mình, không tự nhiên nói: “Cô nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy thì anh coi như tôi nghĩ nhiều đi, không hổ là người đàn ông mà chị tôi yêu, thật sự ưu tú. Tôi nghĩ cả đời này việc mà chị không hối hận nhất chính là chuyện yêu anh, sinh ra cho anh một Cô không tin, có đánh chết thì cô cũng không tin!
“Nhưng mà, cô cứ như vậy mà tin anh ta, mẹ chồng cô không thích cô, mẹ chồng con dâu mâu thuãn nghiêm trọng. Mà chồng của cô lại dây dưa cùng bác sĩ. Nếu tôi là cô thì lập tức rời đi, sẽ không làm như vậy.”
“Vậy anh nhờ luật sư giỏi giải quyết phân chia tài sản, đó không phải đang giúp cho tôi sao?”