Cô vô thức mà tiến lên, muốn bắt lấy tay của cậu ấy, nhưng mà cậu ấy lại tràn đầy đề phòng mà lui về phía sau một bước, tránh được động tác của cô.
Gió lạnh thổi qua kế ngón tay, cứng đờ dừng giữa không trung.
“Đừng chạm vào tôi.”
Cậu ấy lạnh lùng mà nói, lời vừa nói ra mang theo vài phần cáu kỉnh.
Cậu ấy cảm thấy mình bẩn…
Rất bẩn rất bẩn..
Trước đây cậu ấy không dám hy vọng được ở bên cô, nhưng vây giờ… làm sao mà hy vọng được nữa?
Bây giờ tiến gần đến cô một bước, cậu ấy đều cảm thấy mình là tội ác.
“Diên, có phải chúng ta cũng không thể làm bạn nữa không?”
“Tôi và cô, vây giờ không hề có chút quan hệ gì, tôi không muốn gặp lại cô, biết chưa?”
“Biết rồi”
Đôi mắt cô ảm đạm, yên lặng mà lui về phía sau, nới rộng khoảng cách với cậu ấy.
Diên nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của cô, vô cùng đau lòng, nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện ra chút cảm xúc nào.
Cậu ấy siết chặt nằm đấm, móng tay bấm sâu vào trong da thịt.
Sau đó, cậu ấy dẫn lòng mà thu hồi lại ánh mắt, xoay người rời đi.
Mỗi bước của cậu đều tạo ra gió, bộ dạng vô cùng dứt khoát.
Hứa Trúc Linh ngẩn ngơ mà đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cậu ấy đi xa, không hề quay lại Mà toàn bộ cảnh tượng đó rơi ào trong mặt Cố Thành Trung.
Diên và Hứa Trúc Linh sẽ còn phải gặp nhau nhiều nữa, mà đây không phải là thứ mà anh muốn nhìn thấy.
Ngay lúc này, Cố Thiện Linh xuất hiện, nói: “Con bé sao vậy? Sao ngồi xổm ở đó mà khóc thế?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Cố Thành Trung liền trở nên sâu thắm, tịch mịch, bên trong giống như đang chứa một khối băng.
Trước mắt anh, Hứa Trúc Linh chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng thảm hại mà ôm chặt lấy chính mình, chôn mặt trong đó.
Bờ vai vì khóc nghẹn ngào mà run rẩy, mặc dù không phát ra tiếng, nhưng có thể nhìn ra được là cô đang khóc.
“Không đến an ủi sao?”
“Cô ấy không rơi lệ vì em, bây giờ cũng không cần em”
“Sao lại nói như thế?” Cố Thiện Linh hơi kinh ngạc: “Hai đứa cãi nhau rồi hả?”
Cố Thành Trung lắc đầu, đột nhiên cảm thấy cảm xúc trầm xuống, có một loại cảm giác bất lực.
Bí mật..
Bí mật giữa bọn họ, chỉ thuộc về hai người họ, mà mình chỉ là một người ngoài cuộc, không hề liên quan gì.
Anh rất lý trí, không đi điều tra và truy hỏi, cho cô không gian.
Anh là hậu phương vững chắc nhất của cô, cho dù là đã đi rất xa về phía trước, quay đầu nhìn lại, mình vẫn đang ở phía sau bảo vệ cô.
Anh không muốn tạo bất cứ áp lực nào lên cô, để cho cô vui vẻ mà làm chính mình.
Nhưng mà người đó… tại sao lại là Diên?
Sao lại… phải là cậu ấy?
“Đi đi, đi xử lý chuyện của chúng ta”
“Tim của em lớn thật đấy Cố Thành Trung không nói tiếp, mặt không chút biểu cảm mà rời đi Hứa Trúc Linh chạy trên máy chạy bộ, tăng tốc độ mà chạy điên cuồng.
Nhưng mà cô chưa từng được huấn luyện với cuồng độ như vậy, căn bản không kiểm soát được, cơ thể bay khỏi máy chạy.
Cô nghĩ sẽ ngã một cái thật mạnh, ngã đau cũng tốt, trong lòng cũng không đau buồn như vậy nữa.
Nhưng mà… sự đau đớn đã đoán trước lại không kéo đến, mà là… vòng tay ấm áp, rắn chắc.
Cô kinh ngạc mà mở to mắt nhìn, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Cô Thành Trung trầm giọng hỏi, đỡ cô đứng lên “Anh… anh xong việc Cô lúng túng mà đứng lên, không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, sợ anh lo lắng.
Cô không biết, toàn bộ mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay anh.
“Ừm, đến xem em”
“Em không sao, nhanh khỏi thôi, hôm nay cũng hoàn thành huấn luyện rồi”
“Huấn luyện viên cũng báo với anh rồi, cảm giác đổ mồi hôi có dễ chịu không?”
“Có những lúc rất sảng khoái, lúc đổ mồ hôi đầm đìa, rất thoải m: “Vậy anh đưa em đi đến một nơi”
Cố Thành Trung kéo tay cô, muốn đưa cô đi đến chỗ đấu quyền anh.
“Trước đây anh và anh hai hay đến đây, rèn luyện thể lực, nâng cao sức mạnh, vì để lúc nguy hiểm có thể tự bảo vệ mình. Chỉ sau khi bảo vệ được chính mình, mới có tư cách để bảo vệ người khác.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, trái tim liền run lên.
Bảo vệ bản thân, bảo vệ người khác.
“Hơn nữa, em có chuyện gì phiền lòng, cứ Bi à?”
“đến đây tay đấm chân đá một chút, cũng rất thoải mái, đến thử đi”
Anh đeo bao tay và bảo vệ răng cho cô, dạy cô tư thế vung quyền và phòng thủ.
Lúc bắt đầu nắm đấm của Hứa Trúc Linh mềm nhũn, Cố Thành Trung rất không vừa lòng.
“Vây giờ em muốn đánh ai nhất?” Anh hỏi.
Trong đầu Hứa Trúc Linh liền xuất hiện bóng dáng của bốn tên khốn nạn kia.
Lúc bước vào địa lao, cô đã nhìn thấy.
“Xem anh thành người đó, xuống tay mạnh chút!”
Vừa dứt lời, Hứa Trúc Linh đã hoàn toàn bùng nổ, khẽ kêu lên một tiếng, hung hăng vung nắm đấm qua.
Cô thực sự rất muốn giết bốn người đó, sao bọn chúng lại ác độc như vậy, lại làm ra chuyện mất trí như vậy.
Nhưng… giết rồi thì có tác dụng gì?
Có thể xóa đi vết thương đã gây cho Diên không?
Cô dùng toàn bộ sức lực, hung hăng mà đấm ra.
Cố Thành Trung đều đỡ được hết, kinh ngạc với sức lực của cô.
Toàn lực mà ứng phó với Hứa Trúc Linh, sức mạnh mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Cuối cùng, cô mệt mà thở phì phò, năm ở trên đà Cố Thành Trung dịu dàng mà bóp cổ tay giúp cô.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Cô gật đầu, mồ hôi chảy vào trong mắt.
“Anh duõi thân giùm em, nếu không ngày mai em sẽ rất đau, đợi lát nữa đi ngâm nước nóng tẩm là tốt rồi”
Hứa Trúc Linh mím môi, không nói gì.
Đột nhiên cảm thấy, rất có lỗi với Cố Thành Trung.
Chắc chắn anh biết mình đang buồn vì người đàn ông khác, nhưng… không hề trách móc gì, mà còn bao dung mình Anh không thấy ghen sao?
“Cố Thành Trung… anh không giận em sao? Trong đoạn thời gian này cảm xúc của em tệ như vậy, lạnh nhạt với anh, kỳ nghỉ cũng hoãn đến tận giờ… anh cũng chưa từng nặng lời với em.”
“Em cho rằng sau này em còn kỳ nghỉ sao hả? Đều dùng hết sạch rồi.”
“Ách..” Trong nháy mắt sắc mặt Hứa Trúc Linh liền thay đổi.
“Được rồi, nói đùa với em th: Anh gõ đầu cô, ôn tồn mà nói: “Anh là chồng em, không thể san sẻ của anh thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn phải tính toán chỉ li với em nữa sao?”
“Nhưng mà… chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ gì…”
“Thực sự là không nhỉ, anh cũng rất tò mò, cũng rất khó chịu, nhưng mà anh biểu hiện ra ngoài. Bởi vì em cũng rất buồn, anh không muốn làm gánh nặng của em tăng thêm. Huống hồ, tự anh giận dỗi, thì tự anh điều chỉnh, qua mấy ngày là được rồi Nếu như tức giận với em, nói không chừng anh còn phải đi dỗ em, không phải là mất nhiều hơn được sao?”
“Anh nói rất có đạo lý nha!”
Hứa Trúc Linh nhịn không được mà xúc động nói.
“Được rồi, chúng ta nên về nhà thôi, em chắc cũng đói rồi”
Cố Thành Trung bế cô, ở trước mắt mọi người mà lên xe, không hề kiêng dè ánh mắt của người khác.
Cô cũng đã quen với ánh mắt như vậy rồi, nép ở trong lòng anh, cảm thấy vô cùng mỹ mãn Trên thế giới này không có chướng ngại nào mà không thể qua được, tối thiểu trong lúc mình khổ sở, Cố Thành Trung cũng không rời đi.
Nhưng mà lúc Diên đau buồn, ai đã ở bên cạnh cậu ấy.
Lúc quay về nhà thì trời đã tối rồi, nhưng đèn trong nhà sáng trưng, người hầu bận lên bận xuống.
“Ông chủ, mợ chủ, anh Kỷ Thiên Minh đã đến rồi, nhưng đang bị thương nặng, đang chữa trị”
“Kỷ Thiên Minh?” Cố Thành Trung nhíu chặt mày.