Cố Trường An đau tới ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Cố Thành Trung như không nhìn thấy, giày da vẫn dùng sức nghiền, trên mu bàn tay kia lập tức xuất hiện vết máu.
"Ném tên vô dụng này trở về đi, nói cho anh cả và chị dâu, tôi không thích người khác đụng tới người phụ nữ của tôi. Bảo bọn họ nhanh chóng sinh thêm đứa nữa, nếu không sớm hay muộn thì tên vô dụng này cũng sẽ chết trong tay tôi.”
Lời nói vô tình tràn ra từ miệng, mang theo ý lạnh thấu xương.
Rõ ràng là ngày hè nắng chói chang, nhưng ở trong kho hàng này lại chẳng khác gì mùa đông khắc nghiệt.
Ánh mắt anh chứa chút tia máu, đáy mắt toàn là lệ khí.
Khương Anh Tùng nhìn mà sợ hãi, rất lâu rồi Cố Thành Trung chưa từng tức giận như vậy, lần tức giận gần nhất là vào nhiều năm trước, lúc du thuyền nổ mạnh...
Anh ta không dám nhiều lời, gói người mang đi, vừa muốn xoay người đi, Cổ Thành Trung đã mở miệng nhắc nhở.
"Chuyện này không được truyền tới tai Trúc Linh, quá máu me, hiểu chưa."
"Trúc Linh?" .
Khương An Tùng nghe cách gọi thân mật này, không khỏi buồn nôn.
Xem ra ngài Cố vẫn còn muốn tiếp tục ngụy trang!
"Vâng, thưa ngài."
Hứa Trúc Linh ngủ tới giữa trưa cũng không dám ngủ nữa.
Cô đã rất lâu rồi không tới trường, chương trình học năm cuối cấp vẫn rất quan trọng.
Cô khăng khăng đòi về, Cố Thành Trung không đồng ý thì cô lại khóc lóc, cuối cùng Cổ Thành Trung không còn biện pháp, đành phải lùi một bước.
"Trên người của em còn có vết thương, tôi không yên tâm em có thể tự chăm sóc bản thân. Cho nên buổi tối vẫn phải tới nơi này ngủ, việc này không cần bàn bạc."
"Em không...”
“Vậy thì không cần đi học, tôi sẽ mời người tới dạy."
“Cái này.."
Hứa Trúc Linh hết lời để nói, cô còn có thể nói gì được đây?
Cho dù anh là đứa con không được xem trọng của nhà họ Cố, nhưng so với kẻ tôm tép là cô thì vẫn lợi hại hơn nhiều.
Cô ấm ức bĩu môi, lẩm bẩm: “Cậu ba, cậu gia trưởng, cậu không tốt!"
“Ừ, tôi chính là không tốt."
Cổ Thành Trung thoải mái thừa nhận.
Buổi chiều đi học, trước khi đi Hứa Trúc Linh còn cố ý hóa trang một lớp, che đi dấu vết trên má.
Buổi chiều là môn tự chọn, là các khóa học sinh học cùng nhau.
Bạch Minh Châu vừa nhìn thấy Hứa Trúc Linh đã sán lại gần.
"Hứa Trúc Linh, cậu và cái tên cậu ba thần bí kia phát triển tới mức này rồi, vừa mới bắt đầu khai giảng mà đã không trở về ký túc xá ngủ, có phải sau này còn dọn qua đó sống luôn không?
Bạch Minh Châu nở nụ cười trêu chọc.
Cô nghe vậy trợn trắng mắt, gõ một cái lên đầu cô ấy, bất đắc dĩ mở miệng: “Bạch Minh Châu, cậu đừng có suy nghĩ xấu xa như vậy được không? Tuy rằng
tớ đính hôn với cậu ba nhà họ Cố, nhưng vẫn còn chưa vượt qua giới hạn, chuyện này chờ tới khi tớ đủ hai mươi tuổi rồi nói tiếp!”
Bạch Minh Châu là bạn cùng phòng ký túc xá của cô, là người thân thiết nhất với cô.
Hai người không hề giấu nhau chuyện gì, chuyện cô đính hôn với Cố Thành Trung cô chưa hề nói cho ai, nhưng đã nói cho Bạch Minh Châu rồi.
Bạch Minh Châu xì một cái.
“Đã là thời đại nào rồi, còn bảo thủ như vậy, bây giờ người ta đều làm trước khi cưới, nếu như cậu không thử một chút, lỡ như sau này kết hôn sinh hoạt vợ chồng không hạnh phúc thì làm sao?"
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, đột nhiên nghĩ tới hình ảnh lúc sáng cô nhìn thấy.
Của anh lớn như vậy..
Nhìn dọa người như thế, hẳn là sau kết hôn... Sẽ hạnh phúc đúng không?
Chính vài lúc cô miên man suy nghĩ này, Bạch Minh Châu lại gõ đầu cô một cái.
Hứa Trúc Linh hồi phục tinh thần, đối diện với đôi mắt ý cười như có như không của Bạch Minh Châu, lập tức chột dạ.
Cô lắp bắp mở miệng: “Cậu... Cậu nhìn tớ làm gì? Trên mặt tớ có gì à?"
"Em gái ngốc, lại mộng xuân à? Chị đây chính là người từng trải, chị sẽ nói thẳng cho cưng biết, tình cảm giữa đàn ông với phụ nữ ấy mà đều từ ngủ mà ra! Ngủ càng nhiều, càng lâu, cảm tình lại càng sâu. Nhìn xem bộ dạng hoài xuân này của cưng, chứng minh cưng cũng không hề ghét cậu ba kia, nếu như có thể phát triển, vậy thì cưng cần phải nghĩ cách nắm được trái tim anh ta!"
“Vì... Vì sao? Tại sao không phải là anh ta giữ lấy trái tim tớ, mà lại là tớ nắm trái tim anh ta?"