Bây giờ, anh vấn có dũng khí và nghị lực để làm việc chăm chỉ, chỉ là…lúc này đây, anh có việc quan trọng hơn phải làm.
Làm cách nào để có thể đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử mà không hy sinh Hứa Trúc Linh.
“Em muốn gặp anh, đến thăm em một lần đi, em có chuyện muốn nói với anh, sau này…Sẽ không tùy tiện quấy rây anh nữa, chờ cho mọi chuyện của anh trở nên tốt đẹp thì anh có thể lại đến gặp em. Nhưng đêm nay, em muốn gặp anh, em có một số lời đã để trong lòng rất lâu, nếu không nói ra thì em cảm thấy rất khó chịu.”
“Được, mười lăm phút nữa anh sẽ đến.
“Từ tập đoàn đến nhà họ Quý phải mất ít nhất 25 phút, em cho anh nửa tiếng. Anh phải đến trong vòng nửa tiếng nữa, nhưng phải chú ý an toàn, nếu không em và con sẽ tức giận.”
“.. Nghe được những lời này, đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Được.”
Nửa đêm, trong phòng đen như mực, cô đứng trên ban công nắm chặt lan can nhìn dòng xe qua lại.
Rõ ràng còn nửa tiếng nữa anh mới có thể đến, nhưng cô lại không khống chế được bản thân mình mà ra đây đứng chờ.
Những ngôi sao đêm nay sáng hơn ngày bình thường, cô còn tưởng mình đang xem đài thiên văn. ; Trên thế giới này cái gì là khó nhất.
Là đưa tay hái sao, hay là cầu mà không được.
Rõ ràng, trên thế giới này cái khó thứ hai đó chính là gặp được Cố Thành Trung.
Cô nghĩ đến quá khứ ngọt ngào của hai người, khóe miệng theo bản năng gợi lên một vòng cung nhỏ, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô từ đường lớn chậm rãi tiến | vào, bóng đêm tối như vậy nhưng xe lại không bật đèn, cuối cùng dừng lại trên mặt đất bằng phẳng ngay dưới lầu.
Cô liếc nhìn thời gian, chỉ mới mười lăm phút trôi qua.
Anh rõ ràng đã hứa với cô nửa tiếng nữa mới đến.
Cô đứng dậy khỏi ghế, xoay người muốn đi xuống gặp anh nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Cô nấp ở sau bức màn, yên lặng nhìn chiếc xe phía dưới đang hòa vào bóng đêm.
Nước mắt lặng lẽ rơi.
Mãi đến nửa giờ sau, Cố Thành Trung mới gọi điện thoại cho cô, nói: “Anh ở dưới lầu.”
“Đến đây từ khi nào?”
“Vừa mới đến, lái xe nửa giờ cũng rất ổn.”
Giọng của anh không nhanh không chậm, trâm ổn, mạnh mẽ.
Hứa Trúc Linh suýt chút nữa đã khóc thành tiếng khi nghe những lời này.
Cô không thể không thừa nhận, Cố Thành Trung là một kẻ nói dối xuất sắc.
Nhưng, nói dối chính là nói dối, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị vạch trân.
Cô gắt gao che miệng, cúp điện thoại, không để lộ ra sơ hở.
Cô hít một hơi thật sâu mới có thể nén được sự khó chịu trong lòng, mặc thêm quần áo rồi đi xuống lầu.
Cô còn chưa tới gần thì Cố Thành Trung đã xuống xe đi về phía cô.
Vừa đi tới trước, anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Tại sao lại lạnh như vậy?” “
Anh nhíu mày, có chút lo lắng.