“Những chuyện không hay trước kia em đã quên sạch rồi, anh cũng đừng nhớ đến nữa. Anh chưa bao giờ mắc nợ em điều gì, là em… là em luôn làm liên lụy đến anh. Em gái của anh trưởng thành rồi, không cần sự bảo vệ của anh nữa, sau này sẽ có người bảo vệ em. Những sự dịu dàng của anh, vẫn là để dành cho người khác đi, em không thèm đâu!”
Bạch Minh Châu cố nhịn nghẹn ngào, nói hết ra những lời đã ấp ủ từ lâu.
Thì ra… nói thẳng ra hết thì thoải mái nhẹ lòng như vậy.
Nguyên Doanh nghe thấy lời này thì quay người lại, khóe môi cong lên một nụ cười yếu ớt.
Anh ta không nói gì cả, chỉ là gật gật đầu, ánh mắt rất dịu dàng.
Cô ấy nhìn ra được, ánh mắt này là ánh mắt của anh trai dành cho em gái.
Cô ấy thoải mái rồi, điều nên làm thì đã làm rồi, cô ấy không hối hận.
Cô ấy cũng sẽ không dừng lại mà tiếp tục bước tiếp, cô ấy sẽ tìm được người đàn ông yêu mình sâu đậm.
“Lên đường bình an.” Cô vẫy vẫy cánh tay, tiễn anh đi. Nguyên Doanh gật đầu, quay người rời đi.
“Minh Châu.”
Nguyên Doanh rời khỏi cửa kiểm tra an ninh rồi biến mất không thấy nữa.
Hứa Trúc Linh biết Bạch Minh Châu không chịu đựng nữa rồi, cô không kìm được mà ôm cô ấy.
Cô ấy gào khóc nức nở, thảm hại giống như một đứa trẻ. Cố Thành Trung biết điều mà rời khỏi, để cho hai người phụ nữ ở với nhau.
Yêu mà không được ở bên nhau là điều khiến người ta đau lòng nhất.
Ngọc Vy đi rồi, Nguyên Doanh cũng đi rồi, nhưng Minh Châu cũng không được như mong ước.
Hứa Trúc Linh không những VỖ VỖ vào lưng Bạch Minh Châu, nhẫn nại dỗ cô ấy, giống như dỗ một đứa trẻ vậy.
Bạch Minh Châu khóc rất lâu, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, đến cuối cùng không dễ gì mới ngừng nước mắt lại được.
Hứa Trúc Linh thấy cô ấy không khóc nữa, cô lau nước mắt cho cô ấy và nói: “Không khóc nữa, ngoan, lát nữa đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
“Trúc Linh, tại sao mỗi lần cậu an ủi tớ, là đều đi ăn hết vậy?” Cô ấy vừa thút thít vừa hỏi.
“Không phải có câu nói là chuyển đau thương thành sức ăn sao? Không lẽ không đúng sao?”
“Đúng, một cách rất đơn giản cộc cằn, cậu biết ở đâu có đồ ăn ngon không, đưa tớ đi đi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì mắt liền sáng lên, kéo tay Bạch Minh Châu, bắt đầu vơ vét đồ ăn ngon ở các đường phố ngõ hẻm.
Cô giống như cái máy thăm dò, cái tiệm ở trong hẻm nhỏ cũng có thể bị cô tìm ra được.
Xe của Cố Thành Trung hoàn toàn không chạy vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài nhún nhường hạ mình đi vào mua rồi xách đồ.
Anh rất có kiên nhẫn, cứ nhìn thấy Hứa Trúc Linh ăn dơ miệng thì đưa một tờ khăn giấy cho cô.
Bạch Minh Châu để ý đến những chi tiết này, từ đáy lòng cô ấy cảm thấy vui thay cho người chị em tốt của mình.
Tình yêu của cô giống như hoa hướng dương, nở rất rực rỡ.
Nhìn thấy Hứa Trúc Linh hạnh phúc như vậy, đột nhiên cô ấy cảm thấy mình không cần phải suy sụp tinh thần.
Cô ấy rời xa Nguyên Doanh thì vẫn sẽ sống tốt, vẫn đối xử tốt với bản thân, và cũng vẫn sẽ đối xử tốt với tình yêu.
Rồi cũng sẽ có một ngày, cô cũng được thần may mắn quan tâm đến.
Hai người ăn suốt đường cho đến tối, cô gái có dạ dạy lớn như Hứa Trúc Linh cũng chống bụng rồi, không có sức để đi nữa luôn rồi.
“Không… Không được rồi, tớ ăn không nổi nữa rồi, ngày mai tớ lại đưa cậu đi ăn tiếp nhé.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tớ phải về rồi.”
“Để chúng tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tớ muốn đi bộ tiêu hóa một chút, hai người đi đường cẩn thận nha.”
Bạch Minh Châu tạm biệt về trước.
Hứa Trúc Linh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, xoa xoa cái bụng, lòng đầy thỏa mãn.
Cố Thành Trung trực tiếp nâng cái chân nhỏ của cô lên, đặt lên đầu gối mình, rồi xoa bóp giúp cô.
Vốn dĩ cô không thấy đau, bị anh bóp như vậy mới nhận ra được đôi chân của mình đã tê nhức từ lâu rồi.
“Um um, chú ba Cố, anh tốt quá đi!”
“Ừm, bây giờ mới biết cái tốt của người đàn ông em à?”
“Không phải đâu, lúc anh xách đồ cho em, lúc thanh toán, em cảm thấy anh là bậc thầy rồi. Cả người anh trên dưới đều tỏa ra hào quang của đứa mẹ Maria, anh biết ánh sáng của thần không?”
Hứa Trúc nói một cách đầy sùng bái.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì không nhịn được cười, anh thật sự không nói lại cô bé này mà.
“Không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải về thôi. Ở đây có xa chỗ để xe một chút, em lên đi.”
Cố Thành Trung khom người xuống trước mặt cô.
Hứa Trúc Linh cũng không khách sáo, trèo lên lưng anh.
Bây giờ sắp mười hai giờ khuya rồi, thành phố về đêm yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ánh sáng vàng rực rỡ, ấm áp của đèn đường chiếu lên người họ, kéo dài bóng họ ra.
Hứa Trúc Linh nhìn cái bóng của hai người hòa vào nhau, thì cười cười.
“Cười cái gì?”
“Đột nhiên em cảm thấy anh không giống người hai mươi chín tuổi, mà giống… anh chàng hai mươi tuổi, còn đang yêu đương.”
“Phải không? Anh không cảm thấy vậy.”
“Em cảm thấy anh hai chín tuổi cũng tốt, em mười chín tuổi cũng vừa hay. Anh đang lúc sự nghiệp thành công, chín chắn ổn định, sẽ không hấp tấp như những người trẻ tuổi, làm việc có nguyên tắc của mình. Còn em mười chín tuổi, đúng là tuổi đẹp nhất của con gái, ngây thơ hồn nhiên. Con người tốt nhất của em, ghép với con người tốt nhất của anh, vừa hay là sự phối hợp tuyệt vời.” Lúc trước Hứa Trúc Linh nghĩ không thoáng, dẫu sao khoảng cách giữa hai người quá lớn, cô luôn lo lắng sợ hãi.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người họ đang dần rút ngắn lại từng chút.
Cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, gan dạ cũng to hơn nhiều, dám thể hiện bản thân, dám thừa nhận thiếu sót của mình, và không ngừng bổ sung.
Cô cảm thấy Cố Thành Trung cũng không phải là quá xa xôi không thể chạm tới.
Cô kìm không được đưa tay lên sờ má anh.
“Em làm gì vậy?”
“Hi hi, lúc trước cảm thấy anh giống như trăng sáng trên trời, chỉ có thể nhìn từ xa. Khoách cách của em và anh xa cách như trời với đất. Nhưng bây giờ em cảm thấy, anh ở trước mặt em, em sờ trăng sáng một lát cũng rất đơn giản.”
Cổ Thành Trung nghe vậy thì cười cười.
“Em hôn anh một cái, thưởng thức mùi vị của trăng sáng là gì.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì mắt sáng lên, cô nghiêng đầu, dùng cái lưỡi liếm lên má anh một lái.
“Không có mùi vị, nhưng mà da anh đẹp, giống như ăn thạch pudding vậy.”
“Thế em nếm thử miệng của anh có mùi vị gì?”
Cố Thành Trung tràn đầy quyến rũ.
“Em không muốn nếm môi của anh, em muốn ăn puddingl!”
Từ chối đến quá thẳng thừng, giống như một cơn lốc xoáy, chốc lát đầu Cố Thành Trung toàn vòng đen.
Anh không so được với pudding sao?
Đến siêu thị cô còn mua một bịch pudding mang về nhà.
Đúng là cái đầu heol Hứa Trúc Linh quay lại trường học, cơ bản thì không có thời gian ngoài giờ học bao nhiêu.
Thỉnh thoảng cũng tham dự một số hoạt động với Thẩm Thanh, đánh dấu cảm giác tôn tại.
Độ nổi tiếng của cô cũng dần dần được nâng cao lên.
Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm trên sô pha, không muốn động đậy chút nào.
Đúng vào lúc này thì điện thoại của Cố Thành Trung vang lên, anh đi vào phòng ăn nghe máy.
Cô tưởng là điện thoại vê công việc, nên không có để ý.
Điện thoại được bắt máy, đối diện truyền đến giọng của Khương Anh Tùng.
“Thưa anh, chuyện anh bảo tôi quan tấm đến đã có tin tức rồi.”
“Thế nào?”
“Cố Trường An bị tai nạn xe, vừa hay bị thương trúng chỗ đó, có lẽ sau này không thể giao hợp được nữa. Anh bảo tôi chú ý, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy ông Càn ra tay như thế nào, đợi tôi phản ứng lại được thì người đã được đưa đến bệnh viện, thương nặng hôn mê.”
“Ngoài ra, liên quan đến con riêng của Cố Triệt, tôi ngược dòng lại nhiều năm trước để điều tra, chỉ tra ra một người, không ngờ ông Càn lại lần lượt trừ khử hết bốn người. Có hai người tôi đã đi xem rồi, chưa chắc là con riêng của Cố Triệt. Ông Càn thà giết nhầm cũng không muốn bỏ qua dễ dàng.”
“Anh Trung… con người này đúng là độc ác.