Thừa dịp đêm đã khuya, cô vẫn ngồi ở trên ghế sô pha chờ Phó Minh Tước đến.
Giây phút đồng hồ trên tường báo hiệu mười hai giờ đêm, Phó Minh Tước trở về với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức trợn mắt nhìn người đi vào.
Phó Minh Tước không ngờ cô vẫn còn đang chờ anh ta, có chút kinh ngạc.
Sắc mặt anh ta lập tức khôi phục lại như thường.
“Sao cô còn chưa ngủ?”
“Tôi đang chờ anh.”
“Chờ tôi làm gì? Cô nên đi nghỉ ngơi rồi, trời sáng cô còn phải đi cùng tôi đến một nơi”
“Nơi nào?”
“Trời sáng cô sẽ biết”
“Phó Minh Tước… Rốt cuộc là tại sao anh lại bắt cóc tôi? Anh đang muốn gì? Nếu như anh muốn uy hiếp Cố Thành Trung thì nên có động tĩnh từ lâu rồi, nhưng anh không làm gì! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Trời sáng, trời sáng cô sẽ biết thôi.”
Sắc mặt anh ta lạnh lùng, con ngươi thâm thúy.
Do giấc ngủ không tốt nên trong mắt toàn là tơ máu.
Hứa Trúc Linh nghĩ mãi không ra, muốn hỏi đến cùng nhưng Phó Minh Tước lại không cho cơ hội, trực tiếp xoay người đi lên tầng.
Cô đành phải nhụt chí, trái lại cô muốn biết rốt cuộc trời sáng có thể xảy ra chuyện gì.
Cô trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà… ác mộng liên tiếp.
Mơ thấy có rất nhiều con quỷ nhỏ quấn lấy mình, đuổi thế nào cũng không đi.
Ngày hôm sau, vành mắt cô nặng trĩu, hiếm thấy Phó Minh Tước không rời đi, lại còn chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Cô thấy được đối xử tốt mà hơi lo sợ nói: “Anh làm?”
“Ừm, hôm nay là sinh nhật cô, cho nên tôi tự mình xuống bếp, buổi tối còn có bánh kem”
“Sinh nhật”
Cô đột nhiên nghĩ đến ngày 31 tháng 8 là sinh nhật của mình mà!
Không ngờ đã qua giữa hè, sắp đến đầu thu rồi.
Sinh nhật trước kia đều trải qua cùng Cố Thành Trung, mà bây giờ…
Rốt cuộc là Phó Minh Tước giấu cô ở nơi quỷ quái nào vậy, đến bây giờ mà Cố Thành Trung vẫn chưa tìm được cô.
“Không phải anh nói trời sáng sẽ nói cho tôi biết tất cả sao? Bây giờ trời đã sáng rồi, anh có thể nói cho tôi biết rồi chứ?”
Hứa Trúc Linh vội vàng nói, rốt cuộc Phó Minh Tước đang âm mưu chuyện gì?
“Muộn hơn chút nữa, ăn bữa sáng trước đi”
Phó Minh Tước không chịu nhiều lời, cô hỏi cũng vô dụng nên đành phải từ bỏ.
Đây là lần đầu tiên Phó Minh Tước dẫn cô đi ra ngoài, thị trấn nhỏ cổ kính, mọi người cũng đổi thành quần áo bông vải sợi đay, trông rất xưa cũ chất phác.
Rất nhiều người khi nhìn thấy Phó Minh Tước đều sẽ khom lưng chào hỏi, trên mặt chứa ý cười ôn hòa.
Hứa Trúc Linh hơi kinh ngạc, lúc này Phó Minh Tước mặc quần áo bình thường, trên mặt nở nụ cười ấm áp, hoàn toàn khác biệt với anh ta của lúc trước.
Đây… Vẫn là Phó Minh Tước ư?
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, nhất thời luống cuống.
Cô không cẩn thận đụng trúng một người, quả táo trong giỏ xách của đối phương rơi đầy đất.