Lúc này William mới chú ý đến tay của hai người đang nắm chặt vào nhau, sửng sốt một chút mới nhớ đến cái gì đó, đột nhiên buông ra.
Vừa nấy cứu người trong tình thế cấp bách, trực tiếp kéo cô ta ra phía sau, vậy mà lại quên buông tay ra.
Bởi vì nắm tay quá lâu nên lòng bàn tay đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cũng không biết là của mình hay là của cô ta.
“Bây giờ cô có thể đi ra ngoài được rồi”
“Nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết Hứa Trúc Linh ở phòng nào?”
“Đi ra ngoài, rẽ trái, phòng thứ hai”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe vậy thì lập tức co giò rời đi, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi.
Hứa Trúc Linh nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe được giọng nói quen thuộc thì cũng nghỉ ngờ là mình nghe lầm rồi.
Cho đến khi Kỷ Nguyệt Trâm xô cửa tiến vào, thật sự ôm lấy cô thì cô mới tin tất cả những thứ này đều là sự thật.
“Chờ chút đã. Sao cô lại ở chỗ này? Vì sao cô cũng bị bắt đến đây?”
“Xong thật rồi, hình như tôi đã gây chuyện rồi. Trúc Linh, cô đừng đánh tôi, tôi cảm giác mình sống không được bao lâu nữa đâu.”
Kỷ Nguyệt Trâm vội vàng thừa nhận lỗi lâm, nắm chặt hai tay của cô.
“Sao vậy?”
“Chuyện là… Không phải trước đó tôi đã xem số mệnh cho cô hay sao? Cô và Cố Thành Trung vốn không phải là một đôi do trời đất tạo thành, chồng của cô phải là .Jane Da Kettering mới đúng. Lúc trước tôi không biết Diên là con trai, tôi còn tưởng rằng đó là .Josh. Cố Thành Trung bất chấp ở bên cạnh cô, sau này cô cũng biết chuyện đó, thuận lợi vượt qua mọi khó khăn ở bên cạnh nhau, cũng không còn chuyện gì nữa”
“Nhưng tôi không biết sao tin tức lại bị rò rỉ ra bên ngoài, tôi nghi ngờ là do anh trai ngu xuẩn kia của tớ lỡ miệng. Kết quả là William cũng chính là thủ lĩnh của đám khủng bố kia tìm được tôi, lấy tính mạng của anh trai tôi uy hiếp tôi, nên tôi không thể không thành thật nói ra hết”
“Bây giờ Diên đã biết rồi”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy như vậy thì trái tim run mạnh một cái.
Vất vả lắm Diên mới buông bỏ được, biết được chuyện này có khi nào sẽ kích động không?
“Gậu ta thế nào? Có phản ứng gì?”
“Không có phản ứng gì, ngã xuống đất một cái bịch, không nhúc nhích. Không có phản ứng gì mới làm tôi thấy sợ hãi đó, bây giờ tôi rất hoảng, tôi cảm thấy mình chết chắc rồi”
Kỷ Nguyệt Trâm ảo não vò đầu bứt tóc, gấp đến giống như kiến bò xung quanh chảo dầu vậy.
Trong lòng của Hứa Trúc Linh cũng trở nên vô cùng nặng nề, nếu như đã sai rồi, bây giờ bản thân cô rất hạnh phúc thì nên tiếp tục mắc lỗi sai.
Hơn nữa, cô không cho răng đó là sai, bây giờ cô rất hạnh phúc, rất yêu Cố Thành Trung.
Cô không biết là mình có xứng với Diên hay không, dù sao đó cũng là một chuyện mà mình chưa từng trải qua.
Lúc cô biết được chuyện này thì đã lựa chọn xong rồi, dù cho con đường sau này có khó khăn đến mức nào thì cô cũng sẽ kiên định không thay đổi đi tiếp với Cố Thành Trung.
Khi đó, dù con đường này có đặt ở trước mắt mình thì cô cũng sẽ không đi.
Cô không biết Diên có phải là người bị hại hay không, cho nên cô không thẹn với lương tâm.
Dù sao thì chuyện tình cảm cũng không có đúng sai, thời gian cũng không thể quay lại được.
“Cô cũng là bị ép buộc không còn cách nào, tôi không trách cô, cũng sẽ không ai trách cô. Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này thôi.”