“Tên ngốc, ngày mai giúp tôi một việc, có thể tôi phải ra ngoài một lúc.”
“Diệu Miêu, cô muốn làm gì vậy?”
“À, đi gặp một người.”
“Ai thế?”
“Thật ra tôi cũng không rõ quan hệ của anh ta với ông chủ, chắc là có nợ với nhau?” Cô ấy không phòng bị với Phó Thanh Viên, miệng của cậu ta còn chắc chắn hơn cả thành sắt, chỉ cần cậu ta hứa, vậy thì nhất định những lời này đều được nuốt ở trong bụng, cũng không nói với bất kỳ ai nửa câu nào.
Người cô ấy có thể tin tưởng trên thế giới này quá ít, một người là ông chủ đã cứu cô từ khổ cực lâm than, một người còn lại là Phó Thanh Viên đơn thuần như tờ giấy.
“Diệu Miêu, rốt cuộc tại sao cô lại đến nhà họ Cố?”
“Tôi sẽ không làm hại bọn họ, ít nhất là tôi không nhận được mệnh lệnh như vậy, tôi đến để bảo vệ Hứa Trúc Linh, thuận tiện bảo vệ luôn tên ngốc như cậu.”
“Tôi nói cho cậu biết, không thể tin được lời nói của đàn ông. Bây giờ ngay cả lời nói của phụ nữ cũng không thể tin, đặc biệt là những người xinh đẹp.
Đàn ông ở bên ngoài phải học được cách bảo vệ bản thân mình. Cậu đẹp trai như vậy, thân thể lại cường tráng, nhỡ đâu bị người phụ nữ dâm đãng nào đó nhìn trúng, bao dưỡng thì phải làm sao?”
“Suy cho cùng, nhìn cậu cũng hấp dẫn như vậy! Bộ dạng giường như… Rất ngon miệng.
Lòng háo sắc của cô ấy nổi lên, không nhịn được mà nhếch môi, lộ ra vẻ mặt tham lam, không nhịn được nghiêng người qua…
Cô đã từng gặp qua vô số đàn ông, muôn hình muôn vẻ có loại nào mà cô chưa thấy.
Lần này gặp phải người như Cố Thành Trung, cô cũng không thấy có gì lạ thường, nhưng người mang tấm lòng son như Phó Thanh Viên thì ngược lại, đây là lần đầu tiên cô gặp được.
Trong mắt Diệu Miêu, cậu ta chính là một bảo vật trên đời này. ‘ Cô bước đến trước mặt cậu ta, rồi dừng lại gần ngay trước mắt.
Ngay cả hơi thở cực nóng của cậu ta cô cũng có thể cảm nhận được, nó đang lướt qua mặt cô, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, khiến lòng cô có chút ngứa ngáy.
“Cậu… Sao cậu không né?”
“Tại sao tôi phải tránh?” Phó Thanh Viên nghiêm túc hỏi lại cô với ánh mắt vô hại.
“Cậu không sợ… Tôi sẽ ăn cậu sao?”
“Cô ăn tôi thế nào? Hấp hay là nướng? Tôi đáng yêu như thế này, cô nỡ lòng ăn tôi sao?”
Phó Thanh Viên nhìn cô, vẻ mặt có chút tội nghiệp, ánh mắt tỏ ra đáng thương.
Diệu Miêu không biết làm thế nào với cậu ta cả, bất đắc dĩ xua tay.
Cho dù cô là người thấy sắc là nhào đến, nhưng vẫn không dám ra tay với cậu ta.
Thật sự cô không nð, trong lòng cảm thấy mình đang phạm tội, làm hại một thiếu nam ngây thơ vô tội. ˆ Ngay khi cô muốn rút lui, không ngờ không cẩn thận nghiêng ngả một cái, cả người lại nặng nề ngã xuống thêm lần nữa.
Cô ngã thẳng vào trong lồng ngực Phó Thanh Viên, lần này miệng đối miệng, mũi đối mũi.
Cô lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn dung nhan anh tuấn đang được phóng đại trước mắt mình.
Phó Thanh Viên cũng sửng sốt, cũng nheo mắt lại nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút kỳ dị.