Mà mục sư cũng nhận ra ý đồ của cô, sợ đến mức trợn mắt há mồm, vội rụt tay cầm súng lại.
Trong lúc tranh đoạt, họng súng vang “Đoàng” một tiếng lớn.
Viên đạn bay nhanh lướt qua gò má cô, đinh lên mặt tường sau lưng.
Trên gương mặt trắng nõn bị dòng khí xẹt qua cắt ra một miệng vết thương rướm máu.
“Đừng để cô ta phát điên, mau khống chế cô ta!”
Phó Minh Nam vội nói, cô ta là nhân vật mấu chốt lúc này.
Mục sư bây giờ mới phản ứng lại, bắt lấy hai tay của cô, còn nhét thứ gì vào miệng cô ngăn cô cắn lưỡi tự vấn.
Qua ngày hôm nay Châu Vũ muốn chết thế nào cũng được, nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, người này cần phải sống.
Châu Vũ bị bịt miệng không thể nói, chỉ có thể nức nở. : Mặc cho cô giấy dụa thế nào đều không có tác dụng gì, cổ tay đã bị cô mài phá da.
Cô rơi lệ nhìn Phó Thiết Ảnh, lòng đau như cắt.
“Phó Thiết Ảnh, thuốc giải ở đây, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bố thì con vấn là con trai ngoan của bố! Cầm súng của con lên, giết hết những người ở đây đi! Bọn họ đều là kẻ thù của conl Giết bọn họ! Bắt đầu từ Cố Thành Trung!”
Châu Vũ nghe ông ta nói thì lắc đầu liên tục.
Đừng mà…
Cô thà chết cũng không muốn anh thuận theo kẻ ác.
Toàn bộ người đồng loạt nhìn về phía Phó Thiết Ảnh.
Anh định làm thế nào đây.
“Nếu anh không từ bỏ tôi, thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh, cho dù có phải mang nỗi ô nhục hay phải từ bỏ cả thế giới!”
Anh ta chậm rãi bóp cò, giơ thẳng tay chỉ vào đầu Cố Thành Trung.
“Anh thực sự định ra tay với tôi sao?”
Cố Thành Trung cau mày dữ dội nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Phó Thiết Ảnh chế nhạo: “Chỉ có thể như vậy, tôi đã không còn cách nào khác.”
“Anh và tôi chưa bao giờ là anh em, mà là kẻ thù của nhau. Vợ chồng anh đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu.
Ngay từ khi tôi hiểu được thì cảnh tượng này đã hiện lên trong đầu tôi.”
“Hoàn toàn giống nhau, chúng ta thực sự giống hệt nhau, anh và tôi…
hoàn toàn giống nhau, chỉ một người có thể sống sót.”
Anh ta nói găn từng chữ một.
“Cháu họ, cậu điên rồi, cậu là người nhà họ Gố, đây là anh em họ của cậu!”
Cố Chí Thanh lo lắng nói, nếu hai người có chuyện gì thì ông ấy sẽ phải giải thích với Úy Như như thế nào đây.
Mọi chuyện hồi đó đều là lỗi của ông ấy, vậy tại sao lại để hai đứa nhỏ phải gánh chịu?
“Phó Minh Nam, có chuyện gì anh cứ việc tìm tôi, anh tha cho bọn trẻ đi.
Ân oán của thế hệ trước đều do thế hệ trước giải quyết. Tại sao phải liên lụy đến thế hệ sau?”