Nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng ác độc của cô ta, vậy mà Diệu Miêu lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Cho dù khi cô đối mặt với Cố Thành Trung hay Phó Thiết Ảnh, cô đều không có cảm giác khiếp đảm như vậy.
Cảm giác sợ hãi ấy đến từ sâu trong lòng, lan tràn ra tất cả xương cốt, chân tay.
Sau đó, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rút một khẩu súng ngắn ra, không nói hai lời lập tức bắn một phát xuyên qua vai Diệu Miêu.
Cô bị thương, đau đớn kêu lên một tiếng.
“Nói, đồng lõa là ai?”
“Mắt cô bị mù à? Chỉ có một mình tói.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thấy cô như thế, lông mày khẽ nhăn lại, lập tức nở nụ cười mang đầy thâm ý.
† “Thôi được rồi, hôm nay tâm trạng ôi tốt, không so đo với vô, cô cũng không phải là người đầu tiên đến hội quán dò xét vào ban đêm, tôi vừa đến nơi này, cũng không muốn kiếm thêm phiền toái, cô về đi, có điều… phải mang † heo chút đồ quay vêt.”
Nói xong cô ta giơ tay lên, một con gao găm Thụy Sĩ lập tức xuất hiện từ † rong tay áo.
Con dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng ạnh lo dưới ánh trăng.
“Cô muốn làm gì?”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chỉ cười không đáp lời.
Khi cô ta đi đến trước mặt Diệu Miêu, cô cố giấy dụa muốn trốn tránh, nhưng lại bị người ta giữ chặt tay chân.
Cô ta tháo khẩu trang của Diệu Miêu xuống, khi trông thấy khuôn mặt xinh xắn của Diệu Miêu, cô ta không nhịn được bật cười.
Gương mặt này, chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn rất ngây thơ, có vẻ như chỉ mới mười tám mười chín tuổi.
Nhưng trong đôi mắt kia lại có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ, đúng là dung mạo bồ tát, tấm lòng hồ ly.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử giơ tay lên chém xuống, gương mặt Diệu Miêu lập tức đau đớn, dòng máu tươi nóng hổi chảy xuống, giống như thiêu đốt da thịt cô.
Cô ta… Vậy mà cô ta lại rạch mặt cô.
Hai mắt Diệu Miêu lập tức đỏ bừng lên, không có người phụ nữ nào là không để ý đến vẻ ngoài của mình cả.
“Cô trừng mắt với tôi làm gì? Tôi bảo cô đến đây sao? Nếu như đã dám làm, vậy thì phải có can đảm gánh chịu hậu quả, cũng nên để cô ghi nhớ thật lâu, miễn cho sau này loại chó mèo nào cũng dám chạy đến nơi tôi ở.”
“Người đâu, vứt cô ta ra ngoài.”
Dứt lời, cô ta giơ quạt lên che mặt, rồi quay người nhẹ nhàng rời khỏi chỗ này.
Hai mắt Diệu Miêu trợn trừng như sắp nứt ra nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô ta, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Người phụ nữ này, cô nhất định sẽ khiến cô ta nợ máu trả bằng máu.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vừa mới về đến phòng, lập tức nói với đàn em: “Phái người đi theo cô ta, điều ra xem rốt cuộc Hacker kia có thân phận gì.”
Diệu Miêu che miệng vết thương lại, lảo đảo quay về, trên đường đi cô rẽ dọc rẽ ngang vô số hẻm nhỏ, nhưng mà vần không thể cắt đuôi được người đi theo.
Giống như đối phương đã cài máy theo dõi trên người cô vậy.