Ngay khi cô ấy biết được Ôn Mạc Ngôn không còn nữa thì ba hồn của cô đã bay mất bảy phách rồi. Thiện Ngôn mím đôi môi cánh hoa nói: “Có rất nhiều chuyện Ôn Mạc Ngôn không rõ. Một mặt anh ta tin tưởng cô yêu anh ta, nhưng cô lại vẫn luôn cự tuyệt anh ta mà xa cách ngàn dặm làm tổn thương trái tim của anh ta. Anh ta lại tin rằng cô hết lân này đến lần khác đẩy anh ta vào vực sâu. Anh ta là người trần mắt thịt nên không thể chống lại được. Tôi sống trong cơ thể của anh ta nên có thể cảm nhận được nỗi thống khổ mà anh ta phải chịu đựng”
“Ôn Mạc Ngôn là kiểu người trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, trong lòng anh ta có quá nhiều cảm xúc rối rắm đan xen vào nhau nên lý trí không thể phân tích nổi. Nhưng tôi thì khác, tôi vẫn luôn nghĩ tại sao em lại như vậy chứ? Rõ ràng là em yêu anh ta, tại sao lại từ chối anh ta?”
“Nếu đúng thật là em không yêu thì trước kia cần gì phải từ chối tôi, càng không nên ở cùng với tên vô dụng kia”
“Tôi càng nghĩ càng không tìm được nguyên nhân. Nếu vấn đề không nằm ở Ôn Mạc Ngôn thì chắc chắn là do em rồi. Rốt cuộc em làm sao vậy? Tôi không phải là Ôn Mạc Ngôn nên em có thể nói cho tôi biết những suy nghĩ thật lòng của em”
“Bạch Minh Châu, rốt cuộc em còn kiêng dè điều gì mà tại sao không ở bên cạnh anh ta?” Thiện Ngôn đối với vấn đề này dù có suy nghĩ trăm ngàn lần cũng không thể lý giải được, bây giờ chỉ có chính miệng cô ấy nói ra đáp án cho anh ta biết mà thôi.
Những lời này làm cho Bạch Minh Châu có phản ứng.
Cô ấy nhìn sang Thiện Ngôn, tầm nhìn rõ ràng ở trên người anh ta nhưng lại giống như muốn nhìn xuyên thấu để tìm kiếm một con người khác.
Trong lòng cô ấy có nhiều lời không thể nói ra, chỉ có thể chôn sâu tận đáy tim, giống như người câm ăn hoàng liên, dù đắng nhưng không nói ra lời.
Không dám nói, không dám phạm sai lâm!
Nhưng hiện giờ anh ta không phải Ôn Mạc Ngôn nên cuối cùng cô ấy cũng có thể thoải mái trút hết những đau khổ chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
“Tôi không thể trở thành vật cản bước đi của anh ấy, tôi không muốn anh ấy vì tôi mà căm hận chính mình, không tận lực giúp đỡ được thì cũng nên làm tròn chữ hiếu.”
“Em đừng như vậy, anh ta không trở về đâu!”
“Không đâu, anh ấy nhất định sẽ trở về. Thiện Ngôn, anh giúp tôi đi mà. Anh giúp tôi đưa anh ấy trở về. Cho dù phải làm gì tôi cũng bằng lòng, tôi cầu xin anh!”
“Em cầu xin tôi cũng không có tác dụng, anh ta thật sự đã chết rồi. Tôi đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của anh ta trong thân thể này nữa rồi. Hiện giờ tôi làm chủ nhân cách trong thân thể này, không còn ai khác ở trong tôi nữa”
Thiện Ngôn nói rõ từng từ một để kéo cô trở về với thực tại.
“Tôi… tôi không tin!” Bạch Minh Châu lẩm bẩm, đôi môi run rẩy.
“Vậy tôi đưa em đi kiểm chứng” Nói rồi anh ta kéo Bạch Minh Châu đi tìm một bác sĩ thôi miên, trực tiếp để cô ấy chứng thực.
Bác sĩ không ngừng tiến hành thiết lập tâm lí nhằm đưa Ôn Mạc Ngôn trở về.
Sau hơn một giờ đồng hồ thì thân thể này mở mắt ra, ánh mắt ban đầu mơ màng rồi dần dần thanh tỉnh.
“Ôn Mạc Ngôn!” Bạch Minh Châu vội vàng đi tới cầm lấy tay của anh ta: “Anh trở lại rồi đúng không?”
“Tôi là Thiện Ngôn” Thiện Ngôn đành nói một cách bất đắc dĩ.
“Không… không thể nào. Bác sĩ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chỉ có khi cơ thể suy nhược không phòng bị mới có thể hoán đổi, tại sao lại không được, tại sao?”
“Phương pháp này Christie đã từng thực hiện trên người tôi vào ngày đầu tiên tôi tỉnh lại rồi!”
“Thế này..”
Về phương diện nhân cách con người ngay cả khoa học cũng không lí giải được, y học hiện nay vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu trường hợp này. Dù sao thì người mắc phải loại bệnh này cũng hiếm.
“Bác sĩ, có thể xảy ra trường hợp nhân cách biến mất không?” Thiện Ngôn bình tĩnh hỏi.
“Chính xác mà nói thì tồn tại trường hợp này. Trong nhân cách phân ra nhân cách mạnh và nhân cách yếu, đương nhiên nhân cách mạnh sẽ làm chủ cơ thể, còn nhân cách quá yếu sẽ bị trấn áp, có thể sẽ vĩnh viễn ngủ say, một đời không bao giờ tỉnh lại”
“Còn có một trường hợp khác là chủ nhân cách tự nguyện buông bỏ quyền kiểm soát cơ thể, cam tâm ngủ say. Nói cách khác thì ý chí sống sót yếu ớt, kiểu người này sẽ thành người thực vật, khi đó nhân cách khác sẽ xuất hiện và nắm quyền kiểm soát cơ thể”
“Em nghe thấy rồi chứ? Ôn Mạc Ngôn chính là kiểu thứ hai, anh ta đã không muốn sống rồi, em hiểu chưa? Nhưng anh ta không muốn ruồng bỏ nhà họ Ôn, cũng không muốn buông tay em nên anh ta chỉ có biện pháp này. Hơn nữa anh ta không chỉ có biện pháp này mà anh ta còn có cách khác, chẳng phải rất lâu trước kia anh ta đã nói với em rồi sao?”
Nghe xong những lời này, trái tim Bạch Minh Châu đau đớn kịch liệt.