Cố Thành Trung hít một hơi, sau đó mở cửa kính xe thổi bay mùi máu tanh bên trong.
“Lái xe.”
Anh lên tiếng nhắc nhở Châu Vũ lái Xe.
Châu Vũ hoàn hồn, căng thẳng nhìn anh.
Vốn dĩ cô cho rằng anh là Phó Thiết Ảnh nên có thể chấp nhận bất cứ thứ gì khắc nghiệt nhất.
Bởi vì Phó Thiết Ảnh là một người tàn bạo.
Nhưng Gố Thành Trung thì sao?
Dù không gặp mặt nhiều lần nhưng cô cũng hiểu, dù sao thì cô cũng có duyên với Hứa Trúc Linh.
Lần nào gặp anh cũng dịu dàng, ánh mắt anh nhìn chị Trúc Linh thật dịu dàng, mọi thứ trên đời chỉ có chị thôi.
Cô ấy là một người mà bất cứ ai ghen tị môi khi nhìn thấy.
Hình ảnh của Cố Thành Trung ở thế giới bên ngoài là một doanh nhân thành đạt, một người có trách nhiệm với gia đình, một người yêu vợ như mạng, một người chồng kiểu mẫu điển hình.
Nhưng một người đàn ông không thể tìm ra một lỗ hổng lớn trong cách này thực sự có thể bắt chước giống Phó Thiết Ảnh như vậy.
Nhìn thấy anh nhặt gậy bóng chày, cách anh nhấc lên và thả xuống cây gậy, anh sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt đầy sát khí, cả người giống như quỷ từ trong địa ngục.
Cô thậm chí còn băn khoăn không biết đây là bắt chước hay là Cố Thành Trung vốn là như thế này đây.
Cố Thành Trung mà cô đã từng nhìn thấy, đều là đang nguy trang sao?
Không…
Cố Thành Trung mà cô nhìn thấy đều là thật!
Anh có thể dịu dàng như nước, cũng có thể làm một quân vương chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn.
Nhưng khi đối mặt với kẻ ác, anh là la sát, là kẻ có thể giết người không chớp mắt.
“Tại sao … tại sao lại là anh?”
“Là tôi tìm cậu ấy. Mục đích của Phó Minh Nam rất rõ ràng. Ông ta muốn giam cô, để trấn áp Phó Thiết Ảnh.
Nhưng cho dù có được cô, ông ta vẫn kiêng dè Phó Thiết Ảnh. Ông ta không tin vào tình cảm, cũng không dám đặt tất cả cược vào trên người cô. Những năm qua, vì để Phó Thiết Ảnh làm việc thay ông ta, ông ta đã cho cậu ấy quá nhiều quyền hạn, ông ta muốn lấy lại nó, nếu như là trước đây, Phó Thiết Ảnh có vô số lý do để từ chối ,, Phó Minh Nam chỉ có thể chịu đựng. “
“Nhưng bây giờ đã khác. Ông ta đã có thể dùng cô để khống chế cậu ấy.
Ông ta muốn giữ cô lại, sau đó từng chút một thu hồi lại quyền lực, đánh cho cậu ấy trở lại hình dạng ban đầu, tiếp tục điều khiển vũ khí này tốt hơn. Phó Minh Nam có thể để cho cậu ấy bắt chước tôi như thật, thì tôi cũng có thể bắt chước cậu ấy một cách tự nhiên. “
“Nhưng … nhưng anh không biết thói quen hàng ngày của anh ấy!”
“Cô nghĩ Phó Minh Nam có biết điều đó không? Chính là vì Phó Thiết Ảnh luôn bắt chước người khác và làm cái bóng của người khác, nên cậu ấy mới không có tính cách và thói quen đặc biệt của riêng mình. Thực tế mà nói, Phó Thiết Ảnh chính là một sinh vật đơn bào. Nói về mưu kết có thể tôi không bằng cậu ấy, nhưng nói về nhân tính, cậu ấy thất bại, tôi mạnh hơn cậu ấy nhiều.”