“Cậu… cậu cũng chỉ là con cháu, nếu bố cậu ở chỗ này cũng không dám nói chuyện như vậy với tôi!” Phu nhân tức giận nói.
Phó Minh Tước nghe vậy cười nhạo nói: “Bố tôi thích bà, nên đương nhiên sẽ nghe lời bà nói, nhưng bà là ai? Phó Minh Nam lấy mẹ của tôi nhưng mà chỉ là để che dấu chuyện tình cảm không bình thường của mình mà thôi, không để ý đến sống chết của mẹ của tôi, đối với ông ta thì tôi chỉ như là con rối gỗ, còn con dao thì nằm trong tay ông ta kìa”
“Nếu vậy thì chuyện tôi biến thành như bây giờ chắc chắn không thể không liên quan đến bà. Tôi là người có thù tất báo, bà nói xem, tôi có nên ra tay với bà không?”
“Cậu..”
Phu nhân nghe vậy tức giận đến nỗi không nói nổi một chữ.
Phó Minh Tước cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với bà ta: Hôm nay, tôi muốn gặp Cố Thành Trung, hãy gọi anh ta ra đây nếu không tôi sẽ cho nổ ở đây san bằng chỗ này.”
Trong lòng Hứa Trúc Linh cũng nóng lên khi nghe thấy những lời độc đoán như vậy.
Cô đứng phía sau của anh ta, dáng vẻ rất hiên ngang, nếu như chị cô còn sống để chứng kiến cảnh này thì thật tốt.
Anh ta không thể bảo vệ tốt chị cô nên đem phần tiếc nuối này đền bù lại cho cô.
Phu nhân tức đến nỗi đỏ cả mặt, Tạ Quế Anh cau mày nói : “Anh ấy uống nhiều quá, không tiện đi ra, tôi dẫn cô đi gặp anh ấy. Nhưng mà… Phó Minh Tước không được phép đi theo, nếu không thì nhà Cố chúng tôi sẽ không chấp nhận.”
“Nhà họ Cố chúng tôi? Từ lúc nào mà cô trở thành người nhà họ Cố vậy?”
Phó Minh Tước khinh thường nói, từ đầu đến cuối thái độ của anh ta đối với Tạ Quế Anh đều là thái độ khinh miệt.
“Nếu như không phải cô quanh năm đều đi theo phu nhân thì tôi cũng không biết cô là củ hành tây hay củ tỏi, đừng khiêu chiến sự nhãn nại của tôi, cô sẽ không nhận được cái gì tốt đâu.”
“Cho dù có là Phó Minh Nam có ở đây cũng vô dụng.”
“Vậy sao? Từ lúc nào mà ở nhà họ Cố lại đến lượt người ngoài ra lệnh?”
Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Cố Thành Trung truyền đến.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hứa Trúc Linh run lên.
Cô ngước mắt nhìn, thời điểm nhìn thấy anh đi ra hốc mắt cô bỗng ươn ướt.
Người anh toàn mùi rượu, nhưng tốc độ vấn rất nhanh, đâu có bộ dáng lảo đảo vừa nấy.
Anh đi xuống cầu thang, lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh.
Lúc anh lạnh lùng nhìn cô, khiến cô có một cảm giác vô cùng xa lạ.
Đây chính là Cố Thành Trung mà cô biết quen sao?
Vì sao… vì sao lại khác nhau như vậy?
“Cố Thành Trung…”
Cô lẩm bẩm tên anh.
“Em còn biết trở về sao? Hai mươi ngày này trôi qua rất tốt đúng không?”
“Anh… anh nói vậy có ý gì? Đó là do em bị bắt cóc.”