Cô cũng chẳng kiêng nể gì, ừng ực uống hết ly nước.
“Đây là trà chanh nhân viên phục vụ mới pha, rất tươi, có thể gọi thêm miễn phí.”
Giọng nói anh ấm áp, cô từng nói với anh, nước uống miễn phí cũng rất ngon.
Trước đây anh luôn kiêu ngạo, cũng không chú ý mấy tiểu tiết này, bây giờ bởi vì có cô, anh cảm thấy có rất nhiều thứ khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Hứa Trúc Linh uống xong, nổi giận đùng đùng nhìn Cố Thành Trung. Tính sổ xong Tiết Mộc Khê, là đến lượt tên khốn kiếp này rồi.
“Cố Thành Trung, tôi cứ tưởng mình bên anh lâu như vậy là có thể nhìn thấu con người anh, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện bản thân mình quá ngây thơ rồi. Nếu anh không thích tôi, hay là luyến tiếc đám hoa thơm cỏ lạ ngoài kia thì anh có thể nói thẳng với tôi, không cần ra vẻ tức giận nói chờ tôi hai năm, anh không thấy giả dối à? Nói được mà không làm được, thà đừng nói còn hơn.”
“Tối nay, chúng ta phải làm rõ vấn đề, không cần vòng vo dài dòng, hợp thì ở mà không hợp thì mỗi người một ngả. Tôi biết tất cả những gì mình có bây giờ đều nhờ anh cả, tôi có thể trả cho anh. Dù sao bây giờ tôi cũng đã rời bỏ nhà họ Hứa, cũng có thể tự do rồi, đi đâu cũng được…”
“Em muốn đi đâu? Em chỉ có thể về nhà với anh, không được đi đâu hết.” Cố Thành Trung ngắt lời cô, nhả từng chữ một.
Hứa Trúc Linh nghe vậy nhíu chặt mày, muốn rút tay về, nhưng khổ nỗi không khỏe bằng anh, nên đành để vậy.
Rõ ràng anh vừa giấu mình vụng trộm với người khác, sao có thể giả vờ như không có chuyện gì như vậy.
“Cố Thành Trung, anh đừng đùa giỡn em nữa có được không, ve vãn một người rồi lại đến trêu chọc em, em không phải cái đuôi của anh, vẫy tay là đến vẫy tay lại đi.
Ngày nào cũng phải cản một đám oanh oanh yến yến em đã đủ mệt rồi, em không rảnh rỗi ngồi diễn vở tuồng này với anh đâu.”
“Ngốc ạ, anh vẫn luôn đợi em đấy, em không thương anh mà còn trách anh à? Đây là gia giáo nhà ai đấy?”
“Cái gì?” Hứa Trúc Linh cảm thấy khó hiểu.
Anh nói như vậy là sao?
Cố Thành Trung đứng dậy, rót thêm một ly nước chanh cho cô.
Anh búng tay trêu cô gái ngốc nghếch này: “Tiết Mộc Khê có ý đồ với anh, từ lúc cô ta mới đến anh đã nhìn ra rồi. Anh vốn định sa thải nhưng thấy phương pháp dạy học của cô ta hiệu quả nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua. Anh tưởng rằng em là phụ nữ, suy nghĩ sâu sắc, sẽ phát hiện ra thôi. Không ngờ qua một kì nghỉ đông em vẫn cứ vững như Thái Sơn vậy. Anh tưởng em đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi, nhưng bây giờ anh mới biết thì ra là cung phản xạ của em quá dài, không ý thức được việc cô ta có ý đồ với anh.”
“Anh trông đáng tin đến vậy sao, ngày nào em cũng dẫn một người phụ nữ về nhà, chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
Cố Thành Trung tỏ ra đau đầu, trong chuyện tình cảm cô bé này đúng là dốt đặc cán mai.
Người ta âm thầm tính kế mình mà cô còn ngây ngô đến bây giờ vẫn không biết, nếu không phải bất ngờ phá tan cái ý đồ của Tiết Mộc Khê có lẽ cô còn tưởng rằng cô ta vẫn là một giáo viên tốt.
Cô bé ngốc của anh, ngày nào cũng nuôi ăn nuôi uống, còn phải tăng lương cho cô, cho cô ở lại, thậm chí ra ngoài cũng phải đưa đi cùng.
Anh phải làm sao đây, chỉ có thể không làm rõ ra.
Có lẽ lúc ấy, có nói cô cũng không tin, còn có thể trách anh hẹp hòi, cho rằng tất cả phụ nữ trên đời đều có ý đồ với anh.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, đầu óc còn khá mờ mịt.
“Nói… nói như vậy, tức là anh sớm đã biết Tiết Mộc Khê thích mình?”
“Ừ, cho nên anh vẫn luôn đề phòng cô ta, em không phát hiện anh rất ít khi tiếp xúc với cô ta à? Mỗi lần cô ta tới, anh đều ở trong thư phòng, tránh không gặp.”
“Hình như… đúng thế thật.”
Hứa Trúc Linh vắt óc nhớ lại, mới phát hiện đúng là như thế thật.
“Vậy… vậy lần này, anh giải thích thế nào? Hai người vừa xuống lầu đã ôm ôm ấp ấp.”
Cô tức giận nói. “Anh biết em đang trốn anh, anh đang đợi em xông lên đây, nào biết em lại bắt anh đợi lâu như vậy, anh sắp bị mùi nước hoa của cô ta xông chết rồi.”
Cố Thành Trung đành lắc đầu nói. “Anh biết em sẽ ra tay?”
“Em mà không ra tay thì về nhà chết với anh.”
Cố Thành Trung vừa rồi còn khá ôn hòa, ánh mắt trầm xuống, trong mắt sẫm lại, lạnh giọng nói.
“Anh biết em không tinh tế, nhưng đến thời điểm mấu chốt mà em vẫn không động cựa thì chứng minh không phải em không tinh tế mà trong lòng em không có anh. Em nói xem, thế có đáng chết hay không?”
Cố Thành Trung trầm giọng lạnh lùng nói, nhà từng chữ một, đánh vào lòng người.
Đúng vậy…
Sao cô lại không xuất chiêu cơ chứ?
Anh là người đàn ông cô chấm cả đời này, cho dù có chia tay thì cũng phải giải quyết Tuesday trước, nói chuyện rõ ràng rồi mới chia tay chứ.
Con người cô trước giờ ghét dài dòng, tính tình thoải mái.
Nếu anh không thích mình hoặc là nhung nhớ người cũ không dứt, thì cô sẽ không do dự mà chia tay.
Hóa ra… anh đã tính toán tất cả rồi! “Anh biết em nghi ngờ Tiết Mộc Khê từ lúc nào?”
“Sáng nay, khi em mở tấm chắn trong xe rồi bảo anh xoa ngực cho em thì anh đã đoán ra rồi. Anh từng nói, em rất giống mèo. Em có biết loài mèo tấn công kẻ thù như thế nào không?”
“Như thế nào?”
“Mèo là loại động vật có ý thức chủ quyền, nếu kẻ khác xâm phạm lãnh thổ của nó, thì nó sẽ tuyên bố chủ quyên, chiếm cứ cao điểm. Còn anh, chính là cao điểm của em, em chỉ cần chiếm lấy anh là được rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, mới bừng tỉnh.
Dây dưa hồi lâu, hóa ra đây là cái bãy do anh đặt ra.
Cái tên cáo già này, đầu óc sâu xa, cô mà không cẩn thận là trúng chiêu ngay.
“Có thật là anh chưa từng rung động vì cô ta không, có lẽ… chỗ này của cô ta, chỗ này rất ra gì.”
Hứa Trúc Linh ưỡn bộ ngực lép kẹp, ý định rất rõ ràng.
Vóc dáng của Tiết Mộc Khê đẹp hơn cô nhiều, cái này cô thừa nhận “Anh thích ăn chay.”
Cố Thành Trung ôm cô vào lòng, bàn tay to luôn qua mái tóc, ôm chặt cô.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, không kìm được nhoẻn miệng cười.
“Hôm nay đưa anh đi ăn thịt bò, em muốn ăn bánh bao chiên, không biết tiệm đó còn mở cửa hay không.”
Cô nắm chặt tay anh, vừa rồi còn ra vẻ sầu muộn thảm thương, mà bây giờ… lại vui như mở cờ vậy.
Hai người lên xe, lúc Khương Anh Tùng thấy cô thì rất kinh ngạc.
“Cô Trúc Linh đến đây từ lúc nào vậy?”
“Anh Tùng, cậu theo tôi đã lâu vậy mà không hiểu suy nghĩ của tôi, cậu khiến tôi chạnh lòng thật đấy.”
“Chẳng lẽ vừa rồi sếp cố ý, cô Trúc Linh đã ở bên trong rồi đúng không?”
Lúc này anh ta mới vỡ lẽ.
Cố Thành Trung mở tấm chắn: “Tôi không muốn nghe cậu dài dòng nữa, đúng là đồng đội ngu như heo.”
“Tôi… tôi chỉ là quan tâm quá sinh loạn thôi, tấm lòng của tôi dành cho cô Trúc Linh mà, anh không được làm việc có lỗi với cô ấy.”
“Đúng đúng đúng, Cố Thành Trung, anh phải tăng lương cho anh ấy đi.”
“Cảm ơn cô Trúc Linh!” Anh ta vui vẻ nói.
Cố Thành Trung đau đâu lấy tay đỡ trán: “Anh còn chưa đồng ý đâu nhé.”
“Tôi biết sếp sẽ không từ chối cô Trúc Linh đâu, có đúng không?”
“Được được được, tăng lương.” Cố Thành Trung siết chặt tay của cô, cả đời này của anh coi như bị cô nhóc này xích chặt rồi.