“Lúc đó mẹ nó còn sống, bây giờ mẹ nó không còn nữa, bác mặc kệ nó à? Đã ba mươi tuổi rồi mới sinh con để cái cho bác, sao không đợi bác bước một chân vào quan tài rồi mới lo đến những chuyện này đi?”
Nói đến đây Cố Chí Thanh vô cùng tức giận Cũng may là mình mạnh mẽ cho nên mới có thể sống tốt đến bây giờ, nếu như số mệnh ngăn thì đã chết lâu rồi.
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, trong lòng thầm đau lòng cho Cố Thành Trung năm giây.
Cô ở cửa ra vào nhìn Cố Thành Trung chạy một vòng rồi lại một vòng, mồ hồi đầm đìa, nhưng nhịp độ mạnh mẽ, khí chất trâm ổn, giống như không hề có chuyện gì Quả nhiên là đã từng tập luyện nếu không cơ thể không thể chịu đựng được như thế.
Cô đưa nước cho anh, lau lau mồ hôi cho anh Cố Thành Trung vậy mà chạy một hơi một trăm vòng, vượt mức hoàn thành mục tiêu.
Quả nhiên là nhờ phúc của con dâu, giống như được tiếp thêm năng lượng.
Hứa Trúc Linh nhìn anh đầu đầy mồ hôi, đau lòng nói: “Nhanh nghỉ ngơi đi, tắm rửa rồi ngủ một giấc”
“Em cũng đừng đứng ở đầu gió, mùa đông trời lạnh”
Khó trách những người phụ nữ kia, biết rõ bọn họ yêu nhau còn tre già măng mọc làm tới, hoàn toàn đúng làm cho người ta khó mà hết hi vọng.
“Thế nào, thèm nhỏ dã rồi hả?” Cố Thành Trung buồn cười nói.
“Đột nhiên nghĩ đến một thành ngữ miêu tả vẻ đẹp của đàn ông, gọi là ném quả lên xe. Mỹ nam cổ đại Phan An mỗi lần ra ngoài đều có phụ nữ ném trái cây thật mạnh lên xe của anh ta, chứng minh sự ngưỡng mộ và tình cảm của phụ nữ đối với đàn ông. Nếu như anh ở cổ đại thì chắc chản ẽ bị ném đến chết!”
“Vậy thì để một mình em nhìn vậy, ngày xưa có kim ốc tàng kiều, bây giờ có kim ốc tàng anh”
“Anh hay quá, còn đợi em cho anh ngồi vào một tòa kim ốc sao?” Cô hoạt bác trừng mắt liếc anh, sau đó vuốt vuốt bụng nói: “Đói quá… Gần đây rất dễ bị đói, rố ràng là cũng không vận động gì nhiều…
“Anh đưa em đi ăn khuya”
Anh cưng chiều chạm một cái lên đầu mũi cô, tràn đầy ý dung túng.
Cố Thành Trung khoác một chiếc áo khoác xong rồi đi xuống phòng bếp.
Hứa Trúc Linh đứng một bên vừa gặm táo vừa nhìn anh thành thạo cầm dao.
Anh đang nấu cháo cá, cách sử dụng dao cũng rất tiêu chuẩn, nhìn rất có phong thái Hai người ăn xong bữa khuya thì quay về phòng, Hứa Trúc Linh vô cùng xấu hổ, dù sao cũng đã rất nhiều ngày không ngủ chung với anh.
Không có lồng ngực của anh, mỗi đêm đều ngủ không yên ổn.
Nhưng bố vô cùng rất kiên quyết nhất định bắt bọn họ chia phòng ngủ ba tháng đầu.
Cô về đến phòng, trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, là tin nhăn của Cố Thành Trung.
[Nhớ em] Hai chữ ngăn ngủi đủ để làm cô nở hoa trong lòng Tinh thần cô lập tức phóng, rất đáng thương trả lời: [Em cũng rất nhớ anh.] [ Vậy em nhắn mắt lại đếm đến ba, anh sẽ xuất hiện.] [ Thật hay không vậy?] Hứa Trúc Linh vô cùng không tin.
[Làm theo đi, ngoan.] Cô nhìn điện thoại, có chút suy nghĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng lỡ như… nguyện vọng thành hiện thực thì sao?
Một.
Hai Ba…
“Cố Thành Trung.. “
Cô mở mắt ra, nhưng trước mắt làm gì có ai đâu.
Lừa đảo, lấy cô ra làm trò cười.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
[ Heo, ai bảo em khóa cửa ban công, còn không mau ra mở cửa cho anh vào.] Cố Thành Trung ban đầu muốn cho cô môt bất ngờ, không nghĩ lại gặp phải trở ngại Hứa Trúc Linh lộc cộc đi xuống từ trên giường, kéo rèm cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy Cố Thành Trung ở bên ngoài.
Đúng là anh.
Cô nhanh chóng tranh thủ mở cửa ban công, anh từ ngoài ban công nơi để điều hòa đi vào, trên người dính đầy bông tuyết, vô cùng lạnh.
Thế nhưng cô cũng không thèm để ý, ôm chặt anh vào lòng.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến hình như có gì đó không thích hợp, hai căn phòng cách nhau cả mấy chục mét, làm sao anh có thể bò qua được?
“Làm sao anh sang được đây?”
“Trên trường có ống nước, thể lực của anh em cũng biết rồi. Mà đây là tâng hai, kể cả có ngã xuống thì cũng không có chuyện gì.”
Hứa Trúc Linh nghĩ lại thì đúng như thế, hôm đó Phó Thành Tây bị thương, anh nhảy xuống từ tầng hai xuống, chống đất lăn một cái vô cùng đẹp trai.
Đối với những người luyện võ như bọn họ, độ cao từng đó thật sự không tính là gì Nhưng bên ngoài trời quá lạnh, bò qua đến đây chắc chắn rất vất vả.
“Bố đâu? Ông ấy có biết không?”
“Ông ấy ngủ rồi, anh cũng đã thăm dò thời gian ngủ của ông ấy. Nhưng anh cũng không thể ở đây lâu, chờ em ngủ rồi anh về”
“Hả? Chuyện này, kia… Chúng ta đang làm chuyện xấu sao?”
“Trước khi sang thật sự đã suy nghĩ lung tung rất nhiều, muốn hôn em ôm em ngủ với em. Nhưng sau đó, khi được ôm em anh phát hiện ra anh đã đủ hài long.
Anh nghĩ anh là một người có lòng tham không đáy, nhưng không ngờ, chỉ cần em cho anh một chút ấm áp thôi, anh đã đầu hàng rồi”
“Chuyện con cái đừng áp lực như thế, cứ thuận theo tự nhiên đi. Chuẩn bị mang thai cũng không phải ngày một ngày hai, tinh thần cũng rất quan trọng. Huống hồ trời sập xuống cũng còn có anh đây, em đừng lo lắng”
Hôm nay em cũng phải chịu đựng sự kinh hãi không nhỏ rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, anh ngồi với em”
‘Yêu một người sẽ trở nên tham lam.
Thèm khát cái đẹp, thèm khát nhưng ham muốn thể xác.
Nhưng yêu đến vô cùng thì lại không cầu mong bất kỳ điều gì nữa, bất kỳ điều gì cũng có thể bỏ qua.
Anh không muốn vội vàng giống như đánh trận vậy, chỉ vì cái gọi là con cái kia.
Còn không bãng ôm cô gái nhỏ này, để cô thoải mái ngủ một giấc.
Nếu như chuyện đó đều biến thành nhiệm vụ thì cuộc sống còn gì là vui thú nữa?
Hứa Trúc Linh nghe được bốn chữ cuối cùng, trong lòng mềm nhữn thành một mảng Có một người chồng thương mình đúng là quá hạnh phúc.
Cô liên tục gật đầu, nhanh chóng kéo anh lên giường Ổ chăn vẫn vô cùng ấm áp, có thể che được cơ thể lạnh lẽo của anh.
Cô chui vào trong ngực anh, cảm thụ ấp áp đã lâu không có.
Giây phút này vô cùng thỏa mãn.
“Cố Thành Trung, anh kể chuyện ngày xưa cho em đi”
“Anh yêu em”
“Đây mà là chuyện cũ cái gì?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc.
“Không tính sao? Anh nghĩ là em muốn nghe chuyện này, xem ra là anh hiểu lầm rồi.
Vậy anh kế cho em một câu chuyện nghiêm túc hơn”
“Không được không được, anh cứ nói lời tâm tình đi, lời tâm tình vẫn dễ nghe hơn”
€ô cười hì hì nói, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
“Cố Thành Trung rất yêu Hứa Trúc Linh, muốn mua cho cô một căn nhà lớn, trong đó có một căn phòng bếp. Sau đó có một con mèo, một con chó, còn có một đứa trẻ nhỏ bi bô tập nói”
“Hai người sẽ ở trong bếp làm bữa tối, hoặc trồng các loại hoa hồng ở ngoài vườn, không có việc gì thì dắt chó đi dạo”
“Chờ mọi thứ kết thúc, anh sẽ cho em cuộc sống em muốn”
“Anh nuôi em, em nuôi mèo” Anh ôn nhu nói, nhìn cô từ từ chìm vào giấc ngủ, ánh mắt trở nên vô cùng nhu hòa ấm áp.