“Như vậy? Bỏ đi, đây là chuyện của các anh, tôi cũng không đứng giữa làm kẻ ác. Tôi gửi cho anh địa chỉ, nhưng anh có thể đòi lại được người phụ nữ của mình hay không thì đó là một vấn đề khác.”
Phó Minh Tước nói không chắc chắn, sau đó liền gửi địa chỉ cho Cố Thành Trung. : Đó là ở một nhà máy rượu nơi giao giữa hai thành phố.
Hứa Trúc Linh hôn mê tâm nửa tiếng đồng hồ liền tỉnh dậy.
Căn phòng rất lớn, bố trí xa hoa nhưng không mất đi sự ấm áp.
Môi trường xa lạ, mùi xa lạ, chớp mắt khiến cho cô thanh tỉnh lại, lập tức ngồi dậy.
Cô cúi đầu nhìn phát hiện quần áo bản thân thay đổi, giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy, mặc một cái váy bồng bềnh.
Tạo hình này khiến cô nghĩ đến một người.
“Em tỉnh rồi.”
Cô đang nghĩ, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Diên.
“Thật sự là cậu.”
“Bất ngờ khi thấy tôi sao?”
“Cậu sao lại bắt cóc tôi?”
“Tôi đưa người phụ nữ của tôi đi.”
Cậu đưa một máy ghi âm, bên trong là đoạn hội thoại của cậu và Phó Minh Nam. : “Chỉ cần ông đồng ý, không làm hại bất cứ người nào nhà họ Cố, tất cả thế lực của trấn Kettering, tùy ông sử dụng, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của nước Anh, ông ở nước khác như thế nào, tôi đều không quản.”
Cậu là nghiêm túc sao?”
“Đúng, chính là không biết ông có đồng ý hay không.”
“Chuyện này tôi chắc chắn sẽ đồng ý, tôi là người làm ăn, sự giàu có và quyền lực của trấn Kettering ở trước mắt của tôi, tôi làm sao có thể từ bỏ?”
Ghi âm dừng ở đây, Hứa Trúc Linh ngẩn người.
“Cậu điên rồi, trấn Kettering lớn nhất không phải là quyền lực mà là tiên, thừa kế của cải qua nhiều thế hệ, khiến cho hoàng thất mơ ước. Cậu……… Cậu vậy mà lại đưa cho Phó Minh Nam?”
Tục ngữ nói rất đúng, có tiên là có thể sai ma khiển quỷ.
Có sự giúp đỡ của dòng họ Kettering, bất cứ quyền lực nào cũng có thể đạt được.
Đây cũng là lý do khiến hoạt động của thế giới ngầm vẫn cần đến sự trợ giúp của tập đoàn Hắc Mao.
“Tôi chỉ cân em, còn lại đối với tôi mà nói không đáng một đồng.”
Thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.
Cậu ấy điên rồi! Thực sự điên rồi, vì để đạt được một người không thuộc về bản thân mình, nguyện ý táng gia bại sản.
“Đây là vương miện được truyền lại qua các thế hệ, chỉ có đương gia chủ mẫu mới xứng đội lên, chúng ta đi đến nhà gỗ trên đảo, không hỏi đến thế sự, trải qua một cuộc sống tốt.”
“Nếu như em chết, tôi sẽ đem em chôn dưới gốc cây, trông coi thi thể của em, bất kể như thế nào, em cũng phải ở cùng với tôi.”
Cuối cùng, anh ta thay đổi thái độ dịu dàng, trìu mến và lạnh lùng nói.
Câu cuối cùng làm cô cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh đến mức thân thể run lên.
Cô nhìn đến vương miện, được khảm trân châu lóng lánh chói mắt, là hoa văn huy tộc của gia tộc trấn Kettering, độc nhất vô nhị.