Bởi vì mang thai, Cố Thành Trung không cho phép cô ra khỏi cửa, thậm chí cũng không để cho cô đi xuống nhà bếp.
Bác sĩ chẳng qua cũng chỉ là bị giữ lại ở biệt thự, vẫn được phục vự ăn uống đầy đủ.
Chỗ ở còn được đặc biệt chọn lựa, có không gian rất lớn, đặt vào một vài dụng cụ chữa bệnh, có thể để cho cô làm một số kiểm tra tại nhà.
Phó Thiết Ảnh vốn đang ở lại biệt thự, nhưng lại bị anh đưa đến một ngồi nhà khác.
Phó Khang và Diệu Miêu cũng bị đưa đi.
Người giúp việc vẫn được giữ lại trong biệt thự, nhưng là cũng không được phép ra ngoài, mỗi ngày nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt đều là được người đặc biệt đưa vào.
Người ngoài chỉ biết là biệt thự của nhà họ Cố vô cùng kiên cố, cho là chuẩn bị làm Cố Thành Trung chuyện lớn gì đó, thực ra lại chỉ vì Hứa Trúc Linh đang mang thai mà thôi.
Mấy ngày nay, Cố Thành Trung cũng vô cùng bận rộn, mỗi ngày buổi tối đều phải đến tận đêm hôm khuya khoắt mới trở lại.
Cô ở nhà một mình thật sự rất buồn chán, Cố Thành Trung vì quá lo lắng nên không cho cô báo tin tức này cho cả Cố Đình Sâm và Úy Như, chứ đừng nói đến Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh.
Mấy ngày nay cô nhàm chán nói chuyện phiếm cùng Cố Ngọc Vy, biết được cô ấy cũng đang mang thai làm cô cũng rất vui vẻ.
Cố Ngọc Vy còn hỏi xem khi nào cô sẽ sinh thêm một đứa nữa, một mình Cố Hy cũng rất cô đơn.
Cô sờ nhẹ cái bụng bằng phẳng của mình, rất muốn nói cho cô ấy biết răng mình cũng đang mang thai, nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.
Cô chỉ có thể nói rằng cô đang chuẩn bị, sẽ sớm thôi.
Nếu đứa bé này phải đủ tháng mới đẻ, vậy chẳng lẽ cô sẽ phải bị nhốt ở chỗ này mười tháng sao?
Mỗi ngày người ở cạnh cô nhiều nhất lại là bác sĩ.
Một bác sĩ ngoại khoa, bị ép phải làm thêm cả công việc của các khoa khác, ngoại khoa, khoa sản, khoa chỉnh hình… Mọi thứ đầy đủ hết, mỗi thứ đều biết một chút.
Hai người phơi nắng ở trong vườn hoa, cái lạnh của mùa xuân đã đi qua rồi.
Cô nâng tai, nói: ‘Nhàm chán thật đấy, chắc tôi giảm thọ mất!”
“Mợ chủ, cô cố nhịn thêm một khoảng thời gian nữa. Từ trước đến nay cô đều là tim là thịt của anh Cố, Cô không nên nói những điều không may như vậy. Bây giờ cô một người hai mạng, anh ấy làm như vậy cũng là để cảm thấy yên tâm hơn mà thôi.”
“Đương nhiên là tôi biết anh ấy lo lắng cho tôi, vì đã có những chuyện đã xảy ra trước kia, nên lần này anh ấy lại .
càng cẩn thận hơn. Nhưng mà tôi thấy rằng hình như anh ấy đang quá cẩn thận rồi.”
“Phụ nữ có thai nên cẩn thận hơn một chút cũng dễ hiểu.”
Hứa Trúc Linh bĩu môi, cũng không thể làm gì khác.
Hai người tùy tiện trò chuyện, giết thời gian.
Cô thấy không có gì ăn nên quyết định đi vào nhà bếp để lấy đồ ăn.
Lúc trở lại thấy bác sĩ đang gọi điện thoại, thấy cô đến thì vội vã tắt máy.
Cô tò mò nhìn qua điện thoại, phát hiện là Cố Thành Trung gọi đến.
Hai người bọn họ thì có thể nói chuyện riêng gì chứ, không phải là chuyện liên quan đến mình chứ?
Vậy tại sao lại phải tránh mình?