Cô không biết trong lòng Cố Thành Trung sẽ nghĩ như nào, liệu anh có tha thứ cho cô hay không.
Mặc dù phu nhân không phải là do cô đẩy, nhưng Châu Vũ cũng vì cô mà mới ra tay.
Cô cũng có một trách nhiệm mà không thể trốn tránh được!
Vào lúc này, khi đối mặt với những người nhà họ Gố, trái tim cô giống như có một tảng đá đè nặng lên, đau kinh khủng.
Mọi người đều rơi vào trầm mặc, ai cũng không nói câu nào, tất cả đều căng thẳng nhìn về phía phòng bệnh.
Cứ thế phải một tiếng trôi qua cửa phòng phâu thuật mới được mở ra.
Phu nhân vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh được đẩy ra ngoài.
Bác sĩ trán đầy mồ hôi, sắc mặt nghiêm trọng, trái tim ai nấy cũng đều run lên, dường như đang nghĩ đến điều gì.
“Phu nhân có cục máu đông trong não, chúng tôi đã rất cố gắng để loại bỏ cục máu đông, nhưng nó vẫn còn sót lại. Cục máu đông ép vào dây thần kinh, rất có thể… rất có thể…”
Bác sĩ nói đến đây liền dừng lại.
Cố Đình Sâm nghệ đến đây, căng thẳng siết chặt cây gậy, run rẩy hỏi: “Rất có thể… như thế nào?”
“Rất có thể trở thành người thực vật.”
Bác sĩ bất lực nói: “Bệnh nhân vấn có thời gian 48 tiếng để quan sát, người nhà cố gắng nói chuyện với bà ấy nhiều hơn, không chừng có thể sẽ có xoay chuyển. Nếu như trong 48 tiếng mà bà ấy không tỉnh lại, vậy… vậy thì mọi người cũng phải chuẩn bị sẵn tỉnh thần.”
Cố Đình Sâm nghe được những lời này, thân thể khom xuống loạng choạng, nếu như không có Cố Thiện Linh nhanh tay vững vàng đỡ lấy, e là bây giờ ông đã ngã ra đất rồi.
Mọi người theo bác sĩ đi vào phòng bệnh, Hứa Trúc Linh cũng muốn đi vào nhưng lại bị Tạ Quế Anh đẩy một cái.
Cô ta đẩy rất mạnh, tới mức đẩy cô tới bức tường đối diện.
Bờ vai gây bị đập mạnh vào tường, đau tới mức cô thở không ra hơi.
“Chỗ này không chào đón cô, nếu cô thực sự lo lắng thì ở bên ngoài đợi đi!”
Tạ Quế Anh lạnh lùng nói.
Trong mắt Cố Đình Sâm giờ chỉ có Uý Lam, không còn để ý đến ai khác nữa nên đã đi vào trong từ lâu.
“Quế Anh, cô vào đây trước, để tôi xử lý”
“Đừng để cô ta vào đây, cô ta chính là thủ phạm đã làm phu nhân bị thương!
Anh nhìn vết tay in trên mặt cô ta đi, chắc chắn là phu nhân đã đánh cô ta để đòi lại công bằng cho tôi, nhưng cô ta lòng dạ độc ác, tâm địa oán hận mà đối với phu nhân như vậy!”
“Được, tôi sẽ để cho cô ấy phải giải thích rõ ràng và trả giá.”
Anh nhìn Tạ Quế Anh, quay lưng về phía Hứa Trúc Linh.
Cô nhìn không rõ sắc mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh.
Cứ như là âm thanh truyền tới từ vực thẳm vô tận của địa ngục vậy, lạnh thấu tận xương, làm cho cả người cô căng cứng.
Tạ Quế Anh tin tưởng gật đầu, trừng mắt hung ác nhìn cô một cái rồi sau đó mới bước vào phòng bệnh.
Khi Cố Thiện Linh và Cố Thành Trung bước đi ngang qua, một giọng nói lạnh lùng, sắc bén như dao truyền đến.
“Chú ba, anh cũng cần một lời giải thích! Hứa Trúc Linh phải cho nhà họ Cố một lời giải thích!”