Có lẽ… đó thật sự là Ôn Mạc. Ngôn.
Trong lòng cô ấy bối rối, vội vàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện thoa kem chống nắng lên người.
“Cậu… cháu muốn ăn kem”
Cố Cố nhìn ra cửa nơi có một cái máy làm kem, nhìn là muốn ăn.
“Được rồi, cháu ở đây chờ cậu, cậu đi một lúc sẽ trở lại”
“Chút xíu tôi mang cho em một cây kem vani. Ngoan ngoấn chờ tôi trở lại”
Anh ta nói chuyện với Cố Cố bằng giọng điệu gì thì anh ta cũng đối xử với Bạch Minh Châu giống vậy, như thể anh ta đang nói chuyện với hai đứa trẻ.
Bạch Minh Châu bĩu môi, từ khi nào mà Thiện Ngôn đã hiểu cô ấy đến mức này chứ, anh ta không cần đoán già đoán non cũng biết cô ấy muốn ăn hương vị gì.
Cô ấy đang ngồi trên khán đài có tầm nhìn xa hơn người thường nên cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng chặng đường mà anh ta đã đi.
Anh mua ba cây kem, khi trở về anh ta còn cười với họ.
“Cậu hai cũng tốt như cậu cả đúng không? Dường như không có chuyện gì có thể làm khó cậu!”
“Đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài mà thôi, anh ta không phải là Ôn Mạc NCô Cô ấy thu lại ánh mắt rồi mất tự nhiên nói.
“Không có, cháu thấy cậu hai rất tốt. Sao lại phải so sánh chính mình với người khác? Làm chính mình không được sao?”
“Mợ.”
Cố Cố nhìn thấu đáo hơn chính bản thân mình rất nhiều, liệu cô ấy có muốn nhìn thẳng vào câu hỏi trong lòng mình không.
Cô ấy đang kháng cự và sợ hãi.
Cô ấy sợ… cô ấy đã vô tình dồn tình cảm của mình với Ôn Mạc Ngôn lên người Thiện Ngôn.
Đó hẳn là vì quá thích Ôn Mạc Ngôn, chỉ cần Ôn Mạc Ngôn trở về.
Chỉ cần anh ta quay lại thì cảm xúc bối rối của cô ấy có thể trở lại con đường đúng đắn và mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô ấy đột nhiên có một hy vọng, một hy vọng để mọi thứ trở nên đúng đắn.
Thiện Ngôn đã chạy thẳng một đường quay về, chỉ vì muốn làm chậm quá trình tan chảy của kem, khi về đến thì nó còn nguyên vẹn.
Nhưng mà cả người anh ta cũng đã mồ hôi nhễ nhại.
“Ăn đi, cháu chỉ được ăn một cái, không được tham lam”
“Cảm ơn cậu” Cố Cố vui vẻ nói.
“Cảm ơn”
Bạch Minh Châu cũng nói “Không sao đâu, tôi rất vui khi được phục vụ hai người”
Anh ta ngồi bên cạnh cô ấy và ăn kem cùng nhau.
Đúng lúc này thì người tổ chức bước đến và trao cho họ một bức ảnh vừa chụp.
Đây chính là bức ảnh ba người bọn họ ngồi ở bậc thềm ăn kem, không khí rất hài hòa.
“Tôi muốn đưa cái này vào ppt để làm văn bản tuyên truyền cho hoạt động lần này, không biết mọi người có đồng ý không? Hai người là cặp đôi đầu tiên có thể hiểu ngầm như vậy. Quan hệ vợ chồng tốt như vậy thật sự là rất hiếm có đó”
Chỉ có những người lợi hại mới có thể khiến mọi người nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
“Rõ ràng hai người cùng nhau thi đấu, anh ta không lợi hại chút nào!”
Bạch Minh Châu thì thào nói, nhưng mà trên thực tế thì cô ấy cũng ngầm thừa nhận nếu không có kế hoạch của Thiện Ngôn thì họ nhất định sẽ thua. Nhưng mà cô ấy rất ngại khen nên cố tình nghiêm mặt.
Nhìn thấy vậy thì Thiện Ngôn vò lấy mái tóc ngắn của anh ta cười đắc ý, khi nhìn kỹ hơn thì không khó để nhìn ra vẻ xấu xa ẩn chứa bên trong, hơn nữa còn có chút tà khí.
“Đúng, đúng, vợ tôi là lợi hại nhất, không ai có thể so sánh với vợ của tôi.
“Ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bậy. Không ai nhìn chúng ta thì cũng đừng kêu loạn!”
“Sớm muộn gì thì em cũng sẽ gả cho tôi mà, tôi tập làm quen trước để sau này khỏi bỡ ngỡ! Tôi nói cho em biết, con trai của em cũng đã lớn rồi, thằng bé cũng nên danh chính Ngôn thuận mà tôi một tiếng bố rồi, tôi làm sao không kham nổi chứ? Hơn nữa tâm trí của anh cũng có xuất lực..”