“Sẽ không.”
Anh ta nói từng chữ đây hùng hồn đanh thép, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào người cô ấy.
“Một lần không được thì hai lần, mười lần không được thì trăm lần, anh nhất định sẽ khiến bọn họ đồng ý với người con rể này là anh.”
“Không có nhiều cơ hội vậy đâu, trước khi em bắt đầu chữa trị, anh bắt buộc phải thuyết phục được bố mẹ em.”
Châu Vũ hung hăng đề cao yêu cầu.
Cô ấy không có kiên nhân đợi nhiều lần vậy, cô ấy sợ… bản thân thật sự không qua khỏi.
Cô ấy muốn bố mẹ chấp nhận anh ta, nếu thật sự đi rồi cũng không phải hối tiếc.
Phó Thiết Ảnh vừa nghe, mím mím môi, cuối cùng gật đầu.
“Được, anh sẽ thành công mà.”
“Vậy ngày mai tới nhà em chúc tết GÌ”
“Được!”
Châu Vũ nghe được liền nở nụ cười, kéo anh ta ra ngoài.
Mà Phó Thiết Ảnh như có điều gì mà quay lại nhìn phòng sách.
Đây là phòng sách cũ của nhà họ Cố.
Bên trong nhất định sẽ có rất nhiều văn kiện quan trọng.
Nếu là trước đây, anh ta nhất định sẽ tìm cớ lục tung một lượt.
Nhưng bây giờ, nghĩ tới tất cả mọi thứ mà nhà họ Cố làm cho Châu Vũ, bản thân có gì để hận thù nữa.
Anh ta vốn tiểu nhân, lúc này lại suy nghĩ, không muốn làm người xấu nữa.
Châu Vũ không giấu giếm, nói với vợ chồng Gố Chí Thanh, ngày mai Phó Thiết Ảnh phải đi chúc tết rồi cầu hôn.
Dù gì Phó Thiết Ảnh cũng là con trai của họ, chuyện lớn hôn nhận, cha mẹ hai bên đều có quyền biết.
Cố Chí Thanh nghe xong, âm trầm suy tư, nói: “Vợ chồng chúng ta cũng cùng đi, giúp cậu cầu hôn.”
“Khỏi cần, một mình tôi cũng có thể làm được.”
Phó Thiết Ảnh quật cường nói, thực sự không muốn để họ giúp đỡ, đó thật là miệng ngắn ăn người, cầm tay mềm người rồi.
“Cậu lấy thân phận gì, tới cửa đòi cầu hôn con gái người ta. Nếu cậu có nghề nghiệp đàng hoàng thì coi như thôi đi, nhưng cậu lại là xã hội đen. Đây nếu để họ biết được, cậu cảm thấy họ sẽ gả con gái cho cậu sao? Cậu cũng không phải cảm thấy nợ nhân tình của chúng ta, tôi với mẹ con cũng là thương cô nhóc Châu Vũ này.”
“Từ lúc theo cậu, đã có ngày nào sống tốt chưa? Tính tình của cậu vừa xấu vừa cứng rắn, giống như đá vậy.”
Cố Chí Thanh không khách khí châm chọc: “May mà không phải tôi dạy cậu thành thế này, nếu không sẽ làm tôi tức chết!”
Một lời dài vừa thốt ra, khiến Phó Thiết Ảnh không có cách nào chấp nhận.
Anh ta cau mày, tâm trạng không tốt, còn cảm thấy khó chịu.
Muốn phản bác, lại thấy lời của ông rất có lí.