Nhớ nhung như biển cả cuộn trào mạnh mẽ.
Cô xách túi vội vã chạy ra khỏi tiệm, vì vội vàng nên hoàn toàn không chú ý tình hình bên ngoài dẫn đến đâm thẳng vào lòng một người.
Bây giờ không phải giờ cơm, căn bản sẽ không có ai nên cô mới không thèm nhìn đường.
Thấy cô sắp té ngửa ra sau thì lại được đối phương nắm chặt cổ tay mạnh mẽ kéo ngược lại vào lòng.
Cô rơi vào một vòng ôm ấm áp rắn chắc, sau đó liền ngửi thấy một mùi thơm mát lạnh!
Mùi bạc hà?
Cứ như tuyết ngày đông tan ra, khiến người ngửi như cảm nhận được cảm giác thấm vào ruột gan.
Cô rất quen với mùi này, bởi vì trên người Cố Thành Trung cũng có mùi thơm nhàn nhạt ưu nhã như vậy.
Cô vô thức nâng mắt lên, phát hiện người đến có thân cao khoảng một mét tám đến một mét chín, thân hình cân đối, có thể nói là thân hình người mẫu.
Khuôn mặt này…hình như mình cũng từng gặp ở đâu rồi.
Người nổi tiếng trên tạp chí sao?
Nhất là đôi mắt kia, thật sự quá quen thuộc.
Lúc Hứa Trúc Linh còn chưa kịp phải ứng lại thì bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp quyến rũ, còn thấp thoáng vẻ buồn cười: “Cô Linh, cô muốn nhìn tôi tới bao giờ? Tôi đẹp đến vậy sao?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì cực kỳ lúng túng, sau khi tỉnh táo lại cô liền lập tức lùi về sau một bước kéo dẫn khoảng cách ra với anh ta.
“Xin chào? Anh đến để dùng bữa sao? Vậy anh vào đi…”
“Tôi đã đặt chỗ buổi trưa nhưng đến trễ mất rồi.”
“Không sao không sao, đều được cả. Chỉ là…anh đến ăn một mình sao?”
Cô nhìn sau lưng anh một cái, không thấy ai cả, rất ít khi có người tới ăn cơm một mình, đa số đều là đi cùng bạn bè.
Dù sao, một mình ăn cơm thật sự rất cô đơn.
“Chỉ một mình tôi thôi cô Linh.”
“Xin hỏi…chúng ta quen nhau sao?
Tôi thấy anh rất quen…”
“Tôi là của Dương Việt của ngân hàng trang sức, trước kia tôi tổ chức triển lãm châu báu có từng mời cô và anh Trung tới. Được tin cô Linh tự mở nhà hàng nên vẫn luôn muốn đến ủng hộ, nhưng khó lấy vé quá, đặt chỗ thật khó khăn. Không dễ gì mới đợi xếp đến ngày hôm nay thì bạn tôi lại cho tôi leo cây, nên tôi chỉ có thể đến một mình rồi.”
“Ồ ồ, tôi nhớ ra rồi!”
Cô vỗ vào đầu mình một cái, trên thực tế cô không hề nhớ người này là ai, nhưng chắc là trong bữa tiệc có từng gặp qua, khuôn mặt thật sự rất quen thuộc.
ˆ©ô nhìn đồng hồ một cái, vì đang vội nên liền nói: “Vậy anh vào đó dùng bữa đi, anh nói với lễ tân vị trí đặt trước, lân sau lại đưa bạn tới nhé, tôi mời khách”
“Vậy tôi cảm ơn cô Linh trước nhé.”
“Ừ ừ, dùng bữa vui vẻ, vậy tôi đi trước đây.”
Trái tim Hứa Trúc Linh đã sớm bay tới chỗ Cố Thành Trung rồi nên căn bản không hề chú ý tới đáy mắt người đang đứng trước mặt này có xẹt qua vẻ âm trầm.