Cố Thành Trung nghe nói như thế, đau lòng ôm chặt cô.
“Em nhất định là người mẹ tốt, em rất yêu nó, nếu không phải anh, em cũng sẽ không đánh lừa dư luận. Em muốn trách thì trách anh, muốn đánh cũng có thể, đừng làm khó mình. Em cũng biết anh đau lòng cho em biết bao”
Anh nhẹ nhàng nói, trái tim đau đón…
Hứa Trúc Linh lau sạch nước mắt, vô ý thức sờ bụng.
“Em sẽ bảo vệ nó thật tốt, ai cũng không thể tổn thương nó”
Giọng nói của cô kiên định như thế, từng chữ nói ra đều phát ra tiếng.
Thời khắc này Hứa Trúc Linh giống như: biến thành người khác.
Anh đột nhiên nghĩ đến một câu.
Con gái vốn yếu đuối, làm mẹ thì mạnh mẽ.
Ăn gì ói đó, ban đêm uống chút sữa bò vẫn hơi buồn nôn.
Chuyện này khiến Cố Thành Trung đau lòng không thôi, tìm kiếm vô số bác sĩ nối tiếng.
Nhưng đây là chuyện phụ nữ mang thai cần trải qua, trị ngọn không trị gốc, cũng không có cách Thời gian mang thai cũng không thể uống thuốc lung tung, tất cả đều phải nhẫn nhịn.
Mắt thấy phải đến tháng thứ ba, Hứa Trúc.
Linh rốt cuộc cảm nhận được sự tồn tại của cục cưng trong bụng, dưới bụng có hơi hở ra.
Mặc quần áo bó sát người, nhìn từ khía cảnh, vẫn có thể nhìn ra gì đó.
Mà cơ thể cô cũng nhỏ đi, gầy teo, đi trên đường cái người ta còn tưởng rằng là học sinh cấp ba.
Bây giờ đã trở thành vợ của người ta, thân làm mẹ người ta.
Lúc này mới qua ba tháng, vẫn còn bảy tháng cục cưng trong bụng mới có thể ra đời Chuyện này còn phải chịu bao lâu Thời hạn ba tháng đã đến, Cố Thành Trung liền chuyển về phòng cô, ở chung với cô.
Nhưng bởi vì cô nôn nghén giày vò cô quá sức, Cố Thành Trung đau lòng không thôi, vốn sẽ chẳng làm gì cô.
Cô còn chuẩn bị lớp huấn luyện làm mẹ, nghĩ đến tất cả mọi người đêu sắp làm mẹ, cùng đi học chung hẳn rất tâm đắc.
Cô dây dưa xin ông cụ thật lâu mới được ông ấy đồng ý.
Cố Thành Trung ở chung với cô, sau khi đi cô mới phát hiện, mọi người dường như cũng đưa chồng theo.
Người tới, có người vừa mới khám thai Có người bụng cũng đã lớn bảy tám tháng, ngày sắp sinh cũng xác định rồi Hai mươi người một lớp, ngồi đầy kín mít, không còn chỗ ngồi.
Khóa giảng tiết thứ nhất của giáo viên chính là sinh tự nhiên và sinh mổ, chiếu chính là mô phỏng 3D, nhưng vẫn có thể cảm giác nỗi đau máu me.
Nước ối vỡ, cũng mang ý nghĩa đứa trẻ sắp ra đời.
Đầu tiên là mở tử cung, cần sản phủ thả lỏng mười ngón, mới có thể sinh ra thuận lợi Trong lúc này, dưới bụng sẽ có cảm giác.
sưng lên, cũng sẽ đau đớn theo.
Chuyện này vô cùng gian nan, cuối cùng mới là sinh con.
Sinh mổ không cần khổ như thế, một đống thuốc tê, trực tiếp mổ bụng là được.
Nhưng sau khi mổ sẽ vô cùng đau khổ, đau đớn khó nhịn.
Sinh tự nhiên xong, ngày thứ hai có thể xuống đất bình thường, mà sinh mổ cần rất nhiều ngày mới có thể xuống giường.
Sau khi mô phỏng xong, cả phòng học lặng ngắt như tờ, yên tĩnh không thôi.
Họ đều biết sinh con không dễ dàng, nhưng không ngờ khó như thế.
Cách màn hình cũng có thể cảm thấy rất đau đớn.
Cuối cùng có người kịp phản ứng, khóc to, nói không muốn sinh Đây là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, trước đó.
không lên lớp còn chậm rãi nói chuyện với người xung quanh, nói hôm qua mình mới khám ra là mang thai, hôm nay bèn tới lớp huấn luyện cao cấp này.
Họ đã chuẩn bị tốt, nghênh đón thành viên mới này đến.
Nhưng sau khi xem xong, cô gái khóc không ngừng, chồng cô ấy chân tay luống cuống, không ngừng an ủi, cũng không biết mình sai ở đâu.
“Em không sinh, sinh con đau đớn như: vậy. Sinh tự nhiên đau, sinh mổ cũng đau…
Hơn nữa… Hơn nữa còn đế lại sẹo trên bụng, anh sẽ không yêu em nữa. Nhà anh có kế thừa hất định muốn em sinh đứa trẻ cho em khổ sở phí công mắc tội như “Bà xã, anh… anh sai rôi, bây giờ em mang thai, cũng không thể tức giận”
“Em mặc kệ, em muốn phá thai, cả đời em cũng không sinh”
“Đừng tùy hứng chứ, bà xã”
“Em sợ… Anh có biết không, em rất sợ…em sợ chết trên bàn mổ lắm”
Cuối cùng cô gái lập tức bổ nhào vào ngực chồng, khóc càng lớn tiếng hơn, níu chặt trái tim mỗi một người đang ngồi.
“Có lẽ… sẽ không chết? Sinh con mà thôi, từ xưa đến nay, phụ nữ không phải đều như Vậy Sao?”
Có người lòng còn sợ hãi nói, bị câu nói đó của cô ấy hù dọa.
Màn hình trên bục được vuốt và chuyển sang chủ đề khác. “Dữ liệu lớn cho thấy mỗi ngày có khoảng một ngàn phụ nữ chết vì các bệnh có thể phòng tránh được liên quan đến mang thai và sinh nở. Mỗi ngày trên thế giới có khoảng một ngàn phụ nữ chết vì mang thai hoặc các biến chứng liên quan đến sinh nở.
Năm 2008, ba trăm năm mươi tám ngàn phụ nữ tử vong trong lúc mang thai và sau khi mang thai”
“Phụ nữ tử vong do tai biến khi mang thai và sau khi sinh. Các biến chứng chính chiếm tám mươi phần trăm số ca tử vong ở người mẹ là: băng huyết sau sinh, nhiễm trùng sau sinh, tăng huyết áp thai nghén, loạn sản, phá thai nhân tạo không an toàn, sốt rét khi mang thai, thiếu máu, HIV và các bệnh khác. Ngoài ra, hơn ba triệu trẻ sơ sinh tử vong mỗi năm và ba triệu trẻ sơ sinh khác bị chết lưu” Từng chữ như vậy chạy dọc theo màn hình, nhìn thấy mà giật mình.
Cuối cùng dừng lại ở câu nói sau cùng.
“Xin bảo vệ tốt mỗi một người mẹ bên cạnh, họ thật vĩ đại”
Cô gái nhìn thấy cái này, đỏ mắt không ít.
Sinh con, chịu đựng đau đớn kịch liệt thì thôi, còn phải gánh chịu nguy hiểm tính mạng.
Đàn ông ở đây đều ôm vợ mình thật chặt, cho họ sức mạnh lớn nhất.
Mặc dù sinh con nguy hiểm như thế, nhưng họ vẫn sẽ sinh, muốn sinh con dưỡng cái cho người đàn ông mình yêu Lần này Cố Thành Trung lại rất kín đáo, không ôm cô, mà nắm tay cô thật chặt, dùng sức như thế.
Lòng bàn tay anh có chút mồ hôi.
Một tiết học, anh im lặng không nói, khí áp âm u.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau khi giáo viên nói xong đề tài nặng nề này, thì quay về lúc đầu, nói đến dấu hiện mang thai thời kỳ đầu.
Nghỉ ngơi giữa khóa, Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị trao đổi tâm đắc với mẹ, không ngờ Cố Thành Trung đi tới kéo cô quay người rời đi.
“Sao thế? Lát nữa vẫn còn tiết mà nhỉ?”
“không nghe, đều là ăn nói lung tung”
“Thế nào lại là ăn nói lung tung? Rất có tác dụng mà… Anh rốt cuộc đưa em đi đâu, em không theo kịp, anh ba Trung..”
“Đi bệnh viện, chúng ta không cần đứa bé này”
Hứa Trúc Linh thở hồng hộc sau lưng anh, cô nghe nói như thế, trái tim cô như chìm trong hầm băng, nháy mắt lạnh lẽo. Anh… Anh đang nói gì?