“Chẳng phải không thay đổi lời nói là không đi đến bệnh viện sao? Vậy được thôi, tôi không thay đổi anh cũng không thay đổi, anh chảy bao nhiêu máu thì tôi cũng chảy bấy nhiêu máu. Ai sợ ai chứ?”
“Em nói tôi là con trâu ương bướng, vậy em là cái gì chứ? Sao tính cách của em lại ngang bướng như vậy?”
Anh ta nghĩ đến ngày trước cô ấy không do dự gì mà nuốt hoa khô, sự quyết liệt khác thường ấy vốn không cho mình cơ hội làm giảm xuống chút nào.
“Anh chảy máu nhiều hơn tôi, tôi tiếp tục là được…”
“Đủ rồi!”
Anh ta lớn tiếng cắt ngang, vẻ mặt nghiêm nghị rất đáng sợ.
“Đến bệnh viện!”
Anh ta bế ngang cô ấy lên, sải bước ra cửa lớn.
Vậy thứ duy nhất cô ấy dựa vào chính là tính mạng ngắn ngủi của mình. | Hắc Ảnh nghe thấy lời nói này, vẻ | mặt nhìn vô cùng khó coi mà mím chặt đôi đôi mỏng.
Một lúc sau, bên tai cô ấy mới truyền đến giọng nói trâm thấp, nghe có hơi buồn buồn.
“Cô… Cô… Cô bé dễ thương?”
Anh ta phun ra mất lần mới có thể phun ra bốn từ hoàn chỉnh.
Châu Vũ nghe thấy lời nói này thì kích động đến mức suýt chút nữa thì nhảy ra. Nhưng cô ấy vẫn đang ở trong lòng anh ta nên vốn không thể nhảy ra được.
Cô ấy quên mất bản thân mà ôm lấy cổ Hắc Ảnh, kích động hôn lên gò má của anh ta một cái.
“Người yêu ngoan quá đi!”
Sau đó cô ấy nở nụ cười xinh đẹp với mọi người xinh quanh, nói mình cãi nhau với người yêu chứ không có chuyện gì đáng ngại, lúc này mới khiến cho mọi người rời đi.
Mà Hắc Ảnh hơi hoảng hốt, bởi vì câu nói “người yêu” của cô ấy.
Tại sao… Nghe thấy mà cả người tê đại, trái tim thì hơi ngứa ngáy?
Nhưng anh ta chỉ ngẩn ra hai giây, _ sau đó ung dung đáp lại rồi sải bước lên phía trước.
Cô ấy cần phải cầm máu.
Châu Vũ vẫn rúc vào trong lông ngực anh ta, cảm thấy đèn đường tối nay rất sáng, tuyết đọng trên mặt đất rất trắng, ánh trăng rất đẹp, con người…