“Anh đối xử tốt với cô ấy, tất cả mọi người đều biết, anh có thể giả vờ bình thường. Anh hỏi Hứa Trúc Linh một chút, cô ấy dám tiếp nhận sự cố gắng của anh sao? Thật ra cô ấy không thích ra ngoài, không thích lớn bụng đi ra ngoài bị người ta nhìn chăm chăm soi mói, cô ấy sợ hãi! Nhưng bởi vì ý tốt của anh, cô ấy không đành lòng từ chối.”
“Bởi vì anh không phải Cố Thành Trung, cô ấy có thể nói với Cố Thành Trung cô ấy không muốn, nhưng mà anh thì không thể. Loại người như anh là cực đoan nhất, ngoài miệng nói không yêu, nhưng hành động đều đang gây áp lực. Anh thấy cô ấy tiếp nhận ý tốt của anh, lại sẽ cảm thấy mình thật vĩ đại có phải không?”
“Tôi nói cho anh biết, ở đây ai cũng có tư cách quản tôi, chỉ có anh không tư cách, anh là cái thá gì chứ, ở trong mắt tôi anh không là gì cải”
Cô ta tức giận nói ra, Diên nghe được lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Anh ta không thể nhịn được nữa, xoay người lại, giơ cao cánh tay lên.
Một trận gió thổi qua, theo bản năng cô ta nhắm mắt lại, đã chuẩn bị tỉnh thần bị đánh.
Nhưng không ngờ……
Đau đớn đã đoán trước lại không đánh úp lại.
Cô ta run rẩy mở to mắt, chỉ nhìn thấy Diên đứng ở chỗ cách mình một bước.
Bàn tay ở trên má, cuối cùng siết chặt lại thành năm đấm.
Rắc rắc, bởi vì khoảng cách quá gần, có thể nhìn rõ được gân xanh nổi lên ở phía trên, giống như một cây cầu rối khó gỡ.
Trái tim cô ấy lập tức nhảy vọt lên tới cổ họng, cực kỳ lo lắng nhìn anh ta.
Cuối cùng, anh ta bất lực hạ tay xuống.
Mà bởi vì hai người tranh chấp, cũng quấy rầy tới mọi người đang ở trong giấc ngủ.
Mọi người mặc áo ngủ đi dép lê vội vã chạy xuống.
“Làm sao vậy?”
Hứa Trúc Linh lớn bụng, đi ở đằng trước, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Nhật Kinh Lê Sa, không khỏi có chút lo lắng.
“Không…Không có gì.”
Ánh mắt cô ta lập loè, lo sợ Diên sẽ nói cho mọi người, chị đã gọi điện thoại cho cô ta.
Từ trước đến nay cô ta không muốn giúp chị làm tổn thương bất cứ người nào, nhưng dù sao cô ta cũng là người Nhật, khó tránh khỏi làm cho bọn họ có hiềm khích, kiêng kị mình.
Cô ta không muốn rời xa bọn họ, bởi vì sau khi cô ta rời đi, không biết còn có thể đi nơi nào.
Bàn tay nhỏ của cô ta siết chặt lại, móng tay cũng sắp véo trầy da thịt.
“Không có gì, đi ngủ thôi.”
Diên không nói thêm gì, nhìn thật sâu vào đôi mắt Nhật Kinh Lê Sa, nói xong thì xoay người rời đi.
Giờ phút này tâm trạng của anh ta cũng cực kỳ phức tạp. : Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc nhìn anh ta, vừa rồi còn hung ác dữ tợn cảnh cáo mình, nhưng bây giờ lại không làm rõ mọi chuyện.
Nếu thực sự nói cho Quý Thiên Kim biết, cô ta vẫn còn liên lạc với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cho dù cô ta có lấy nhân cách ra đảm bảo, cô ta vẫn sẽ bị ném ra ngoài.
Cô ta nhìn theo bóng lưng Diên, đột nhiên hiểu rõ chính xác cảm giác cô đơn của anh ta.
Thật ra…Những lời nói đó của cô ta, người khác có nhìn ra được, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ.