Căn bản cô không thể sánh băng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ hãi, nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn.
Nhưng cô cũng không biết mình đang sợ điều gì nữa.
Ngay khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì Cố Thành Trung gõ cửa bước vào.
“Anh ngủ quên mất sao em không gọi anh dậy?”
“Hả?”
Cô giật mình bối rối tắt máy tính đi nói: “Sao anh ngủ ít vậy?”
“Lại làm gì lén lút sau lưng anh đó?”
“Em đang chơi trò chơi trên mạng, không phải anh nói máy tính có phóng xạ sao? Em sợ anh măng em.”
Cô vừa cười vừa nói, che giấu sự chột dạ của mình.
“Em đi rửa hoa quả cho anh ăn nhé, được không?”
DU, Cô đi theo anh xuống lầu, coi như là bữa ăn nhẹ buổi chiều, còn có cả bánh phô mai nữa.
Phó Thanh Viên và Diệu Miêu cũng đến đây, hai người vui vẻ ăn uống không điểm dừng.
Bốn giờ chiều, Cố Thành Trung lại bị gọi đến tập đoàn, hình như có một hội nghị quan trọng, xem ra buổi tối chưa chắc đã về được.
Bà người ngồi trong nhà, Hứa Trúc Linh có chút thất thần.
“Trúc Linh?”
“Hả?” Cô nhìn Diệu Miêu.
“Tớ gọi cậu bao nhiêu lần rồi đó, cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có, không nghĩ gì cả, cậu gọi tớ làm gì?”
“Tối nay ăn lẩu được không? Làm nổi lẩu cá chua cay, hay là ăn lẩu cay?”
“Ăn lầu…” Cô rất muốn ăn, nhưng cô đang có thai không thể ăn được, có thể ăn canh xuông được không nhỉ? Dùng xương heo để hầm canh. “Làm lẩu uyên ương đi, gân đây tớ bị nóng trong người, không ăn cay được, tớ muốn ăn nước hầm xương.”
“Để tôi bảo phòng bếp làm.”
Phó Thanh Viên quay người đi dặn dò phòng bếp.
Diệu Miêu chống cằm hỏi cô: “Trúc Linh, cậu gặp phải chuyện gì không vui thế?”
“Tớ đang lo lắng…”
“Lo lắng chuyện gì?”
“Lo lắng người phụ nữ mới tới kia.”
Người phụ nữ mới tới nào?
Diệu Miêu hơi sửng sốt.
Diệu Miêu vẫn luôn suy nghĩ đến lời Hứa Trúc Linh nói, buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, cô cố ý điều tra thử xem gần đây ở Đà Nẵng có chuyện gì lớn không.
Cô vừa ra khỏi nhà, sao biết được có cô gái nào vừa mới tới?
Danh tiếng của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thật sự quá lớn, vừa đến Đà Nẵng thôi mọi người đã xôn xao, Diệu Miêu dễ dàng điều tra ra được.
Nửa đêm, Diệu Miêu thay quần áo rồi trốn đi theo đường cửa sổ.