Lúc mẹ con ba mươi tuổi, bệnh tình nguy kịch, nếu trong vòng nửa tháng không tìm được trái tim phù hợp, thì chỉ có một con đường chết.
Ông trời cho bố thời gian quá ngắn, bố chỉ có thể tới cầu xin Phó Minh Nam. Phó Minh Nam đồng ý cứu người, điều kiện duy nhất của ông ta chính là có thể mang bà ấy đi. Bố… bố vậy mà…” Sau đó, Cố Đình Sâm bật khóc, người đàn ông một thời tung hoành ngang dọc lúc này lại khóc không ra tiếng, yếu ớt như một đứa bé.
Cố Thành Trung nghe thấy nhiều tin tức kinh hãi như thế, trong lòng đã sớm dậy sóng.
“Mẹ dù chết cũng không muốn ở cùng một chỗ với Phó Minh Nam, thế mà bố lại… phản bội mẹ, lựa chọn đầu hàng, đúng không?”
“Đúng vậy, vì bố sợ. Bà ấy có thể chấp nhận cái chết, nhưng bố thì không. Người còn sống mới là người đau khổ nhất. Cho nên, đêm đó, bố và bà ấy cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến, bà ấy thì an bài hết thảy mọi chuyện tương lai, dặn dò bố phải chăm sóc tốt cho hai anh em các con. Còn bố… lại hạ thuốc ngủ vào ly rượu của bà ấy, cuối cùng lại đưa bà ấy lên xe Phó Minh Nam.
Bố biết Phó Minh Nam sẽ không để bà ấy chết, mấy năm nay tuy bặt vô âm tín, nhưng bố biết nhất định bà ấy còn đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, sống rất tốt nữa.
Nhưng mấy ngày trước, Phó Minh Nam tới tìm bố, mời bố tham dự hôn lễ của hai người họ.”
“Mẹ và Phó Minh Nam sống chung với nhau nhiều năm như vậy, vì sao bây giờ mới tổ chức hôn lễ? Còn Thanh Viên nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Phó Minh Nam không nói cho bố biết, là Phó Minh Tước nói cho bố. Sau khi mẹ con qua đó, vài lần muốn tìm cái chết, sau cùng đều được Phó Minh Nam ngăn cản. Bà ấy phải dùng thuốc an thần một thời gian dài, có một lần, Phó Minh Nam ép buộc bà ấy nên mới sinh ra Thanh Viên. Mọi thứ như sụp đổ, bà ấy nói thế. Cũng vì vậy bà ấy rất ghét đứa bé này nên mới bỏ rơi nó. Sau khi đứa nhỏ sinh ra không bao lâu, bà ấy đã phát điên.
Đáng thương đứa bé kia, mấy năm qua, nếu không có Phó.
Minh Tước chăm sóc thì đã sớm chết rồi. Tuy nó không phải cốt nhục của bố, nhưng nó cũng là miếng thịt rớt xuống từ người Úy Như mà, là đứa nhỏ mà bà ấy hoài thai mười tháng, trải qua biết bao đau khổ mới sinh ra được.
Cũng vì thế mà hôn lễ của họ mới trì hoãn tới bây giờ mới cử hành. Phó Minh Nam sau nhiều năm lừa gạt, âm thầm lên kế hoạch trù tính mới đạt thành kết quả. Còn bố lúc còn sống cũng được gặp lại mẹ con một lần nữa”
“Mẹ con… thế nào?” Cố Thành Trung run rẩy hỏi.
“Cơ thể của bà ấy rất tốt nhưng tinh thần thì không còn được như trước nữa. Bà ấy nhìn thấy bố mà cứ như đang nhìn một người xa lạ vậy…”
Ông vĩnh viễn không thể quên được cái cách mà Úy Như nhìn mình.
Phó Minh Nam muốn trả thù ông nên đó là lí do ai cũng có thể vắng mặt trong đám cưới nhưng ông thì không.
Ông đã tận tay gửi vợ mình cho người khác và đến bây giờ thì ông chỉ có thể trơ mắt nhìn bà mặc váy cô dâu và tiến vào.
lễ đường, sánh đôi cùng một người đàn ông khác.
Rốt cuộc thì đây là cảm giác đau đớn tới cỡ nào chứ?
Phó Minh Nam nhìn ông rồi cười nhạt một cái với tư thế của một người thắng cuộc. Lúc đó trông ông ta giống như một con rắn độc vậy.
Nhưng nếu như được lựa chọn lại một lần nữa thì ông vẫn sẽ không hối hận. Chỉ cần Úy Như vẫn còn sống thì muốn ông làm gì cũng được.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì nắm tay anh siết chặt lại trong vô thức, trái tim thì đau đớn mãnh liệt như bị kim chân.
Mẹ anh còn sống, bà vẫn sống rất tốt. Bao năm qua, anh vẫn chưa hoàn thành chữ hiếu của một người làm con.