Cô ấy chưa từng giấu bố mẹ làm chuyện thế này. : Hiện giờ ván đã đóng thuyền, cô ấy cũng không còn cách lùi bước nào.
Vào lúc cô ấy bất an nhất, Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay cô.
“Đừng sợ, nếu trời đổ sập xuống, còn anh chống đỡ cho em.”
“Ưm ưm”
Cô ấy nghiêm chỉnh gật đầu, khoảng khắc ấy trong lòng thực sự không sợ hãi nữa, ngược lại còn có một cảm giác an toàn to lớn.
Bởi vì cô ấy biết, lời của Phó Thiết Ảnh là thật, cho dù gặp nguy hiểm gì, anh ta nhất định sẽ không màng bản thân mà chắn trước mặt cô ấy.
Tình cảm thực ra không phân biệt thời gian ngăn hay dài, mà là phân biệt đúng hay không.
Nếu đúng người, hy sinh tính mạng đều không tiếc.
Gặp sai người, tất cả mọi chuyện đều sẽ là không đáng giá.
Mà cô ấy, đáng giá.
Cố Chí Thanh lên trước gõ cửa, người mở cửa là mẹ Châu Vũ.
Lúc mẹ Châu Vũ nhìn thấy Cố Chính Thanh, sắc mặt tuy khó coi, nhưng vẫn nở nụ cười, tiếp đón họ vào.
Ở phòng khách không nhìn thấy bố mình, trong lòng Châu Vũ hơi bất an.
“Ông Châu đâu ạ? Tôi vì chuyện của con trai, đặc biệt tới nhà thăm hỏi, muốn hỏi ý kiến của ông Châu.”
“Ông nhà…ông nhà tôi vừa xuống †âng không cẩn thận ngã một cái, bây giờ đang nằm trong phòng. Tôi sẽ tiếp đón mấy người, có gì không chu đáo, xin hay bỏ qua cho.”
“Bà nói vậy là sao, nói với tôi cũng được thôi, sau tôi sẽ nói với ông Châu, để ông ấy giải quyết. Vũ à, con đi lên phòng ngủ tầng trên thăm bố con đi.”
Mẹ Châu thúc giục con gái, làm cô ấy không thể không đi, bất luận giả hay thật, đều phải đi xem.
Cô ấy vừa đi, mẹ Châu liền một mình ứng phó với Cố Chí Thanh.
Vợ chồng Cố Chí Thanh nói rõ rồi, tuy Phó Thiết Ảnh đã lớn tuổi, nhưng hai người họ là thật lòng yêu nhau, mong được chấp nhận.
Sắc mặt mẹ Châu lộ ra vẻ khó xử.
Nói: “Tôi có vài lời thực không nên nói, ông bà đều là người hiểu rõ. Đến cái tuổi thôi cũng quá chênh lệch rồi, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ con tôi bị nói là †rèo cao nhà họ Cố, nên tuổi còn nhỏ mới lấy người đàn ông ba mươi tuổi.”
“Hơn nữa… anh Ảnh này, anh là người nhà họ Cố mà sao không mang họ Cố? Tôi nghĩ, đằng sau họ của anh có chuyện bí mật nhỉ? Nhà họ Châu tôi chỉ là dòng dõi nhỏ, miễn cưỡng tự nhận cao quý, nói là dòng dõi đọc sách.
Thực sự không trèo cao tới nhà họ Cố được, cũng…không dám trèo cao với anh Ảnh, xin hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua đứa nhỏ đi.”
“Bà Châu à, bây giờ đã không phải thời cổ xưa rồi, không còn kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy rồi. Chuyện gì cũng nên hỏi ý kiến con trẻ, sao bà không đợi Châu Vũ xuống, hỏi chuyện con bé nhỉ”
“Nó còn nhỏ tuổi, không hiểu thị phi đúng sai, chúng ta là phụ huynh nên khuyên bảo. Nếu không phải ông nhà tôi bệnh rồi, chỉ sợ nói chuyện còn khó nghe hơn tôi nói, hai người đều là nhân vật có tầm cỡ ở đất Đà Nẵng này, nhà họ Chu tôi tự biết không chọc được.