“Tôi cân nhắc thêm đã.”
Anh rốt cuộc cùng kiêm chế lại được nôi xung động trong lòng, mím môi ngập ngừng đáp lại.
Chồng bà Nga thấy vậy liền vội vàng mở miệng nhưng lại không nói lời nào.
Nếu lần này ông ta không gặp được Cố Thành Trung thì lần sau cũng sẽ đặc biệt đến tìm anh.
Dù sao thì chuyện này cũng đã không còn là sự vinh nhục của fiêng một cá nhân mà là của tất cả những người cùng ngành.
Ông ta vốn cho rằng Cố Thành Trung còn trẻ, mới ba mươi hai tuổi mà đã giành được thành tựu mà người khác có dành cả đời cũng khó mà đạt được, hơn nữa ba anh em nhà họ Cố đều là kỳ tài kinh doanh nên không chỉ là tốt nhất mà chỉ có tốt hơn.
Nếu như Phòng Thương mại Đà Nẵng rơi vào tay bọn họ thì chỉ có ngày một phát triển tốt hơn.
Đây cũng không phải là ý kiến của riêng mình ông ta, phàm là người biết nhìn xa trông rộng, lo nghĩ cho con cháu đời sau đều sẽ cảm thấy Cố Thành Trung là lực chọn tốt nhất.
Ông Đổng đề xuống nỗi lòng cấp thiết, vô cùng thành khẩn, nói: “Cậu Cố, nhìn khắp Đà Nẵng này, dù là già hay trẻ thì cũng đã sớm chẳng còn dũng khí lăn lộn nữa rồi. Người trẻ tuổi cũng chẳng ai có được thành tựu như cậu Cố đây.
Tuy anh cả và em trai cậu đều là kỳ tài kinh doanh nhưng chỉ có mỗi cậu là quyết đoán nhất, thích hợp làm lãnh đạo. Ông Nhật Kinh từ chức thì ,người phù hợp nhất chính là cậu. Nếu để người của công ty Nhật Kinh đắc cử thì triển vọng kinh tế của Đà Nẵng sẽ vô cùng đáng lo.”
“Tôi vốn cho rằng cậu Cố sẽ lập tức nhận lời mình, dù sao thì trong mắt tôi, cậu Cố là người ngập tràn tâm huyết nam nhi. Nhưng cậu Cố lại muốn cân nhắc thêm…. Cân nhắc thêm cũng tốt, dù sao thì đã cũng không phải chuyện của riêng ai. Mong răng cậu Cố suy nghĩ thật kỹ, nếu có chỗ nào cần đến tôi đây thì cậu cứ việc sai xử”
Chồng bà Nga nói chuyện vô cùng khách sáo, ông ta cũng không dám ép người quá đáng nên nói xong liên dân bà xã rời đi.
Hứa Trúc Linh ngậm ống hút, thích ý uống nước ép dưa hấu.
Cố Thành Trung cũng không đề nghị về luôn mà lại ngồi đấy nhíu mày ủ ê.
Anh nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra bất cứ thứ gì.
Cuối cùng vần là Hứa Trúc Linh không nhìn nổi nữa, nói: “Anh muốn hỏi em, anh có nên tham dự vào không sao?” ; “Em nghe thấy cả rồi hả?”
“Ông ta kích động đến mức suýt đập bàn bật dậy rồi mà, em ngồi cách đấy cũng không xa, lại không phải kẻ điếc, sao lại không nghe thấy chứ?”
“Em thấy thế nào?”
“Cố Thành Trung, anh không phải là người rất quyết đoán sao? Sao lại phải hỏi em chứ? Anh biết là cho dù anh có quyết định thế nào thì em vẫn sẽ ủng hộ quyết định của anh mà.”
“Nhưng chuyện này liên quan đến em nên anh không thể không chú ý mọi bề, tiến bước nào rào bước ấy. Anh xưa nay đều không sợ thất bại, nhưng từ sau khi có được em, anh không thể để mình xảy ra sai sót được.”
“Anh nói như vậy khiến em rất buồn đấy. Em cảm giác như bản thân mình làm liên lụy đến anh rất nhiều.” Cô nản lòng nói, đến nước ép dưa hấu ngọt ngào cũng chẳng còn vị gì.