“Bà không sao chứ? Úy Như, bà đừng làm tôi sợ.”
“Hứa, Hứa Trúc Linh muốn giết tôi, cô ta muốn giết tôi…”
Phu nhân hoảng sợ đến mức tột độ, run rẩy nói xong câu đó liền rơi vào hôn mê.
Cố Đình Sâm vội vàng tìm đến bác sĩ, phu nhân đã chuyển nguy thành an tạm thời không có bất kỳ nguy hiểm gì, chỉ cần bà ấy tỉnh lại là tốt rồi.
Mà Hứa Trúc Linh không kịp băng bó từ đầu đến cuối chỉ mong phu nhân không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Khi cô nghe được câu này, xác định phu nhân không sao mới thở dài một hơi.
Cô quay người nhìn về phía Cố Đình Sâm, vừa mở miệng muốn giải thích.
Na”
Nhưng chưa kịp nói ra một chữ đã bị bàn tay của Cố Đình Sâm hung dữ đánh vào.
Tại trước mặt của tất cả mọi người, cái tát rất rất nhanh chóng, khiên cho mặt của cô bị lệch sang một bên, đôi má đỏ lên dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Trong miệng có cảm giác ngọt, đó chính là mùi của máu tươi.
Thậm chỉ chảy ra khóe môi, không thể khống chế được.
Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ngón tay Cố Đình Sâm run rẩy, khiếp sợ vì chính mình vậy mà không thể khống chế được, ra tay đánh Hứa Trúc Linh. Mặc khác, chính xác là giận đến mức toàn thân cứng ngắt!
Ở trong phòng ông ta nghe được rành mạch.
ở bên kia cánh cửa, truyền đến tiếng thét kinh hoàng của Úy Như, không ngừng cầu xin Hứa Trúc Linh đừng giết mình.
Mà lúc ông xông cửa ra, liền nhìn thấy Úy Như bị treo bên ngoài cửa sổ, lại luôn miệng nguyên rủa Hứa Trúc Linh, nói là thành quỷ cũng không bỏ qua cho cô.
Ông ta nghe được, thấy được, chỉ định Hứa Trúc Linh chính là hung thủ giết người..
Bởi vì Úy Như đánh cô ta một cái nên cô canh cánh trong long, nhìn thấy phòng bệnh không có ai, nên xảy ra xung đột với Úy Như, nổi lên lòng xấu xa.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn ông, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ còn có bi thống.
Vậy mà Gố Đình Sâm không cho mình bất kì cơ hội nào để giải thích.
“Ba…”
“Không được gọi tôi là ba!”
Cố Đình Sâm quay người qua chỗ khác không hề nhìn vào mắt của cô, bởi vì ông không đành lòng.
Cô con dâu này là ông ưa ý nhất, lúc trước cùng với chú ba liền cùng cầu mong đợi cô vào nhà.
Thật không ngò bây giờ lại thành ra thế này.
Ông đương nhiên phải đứng về phía Úy Như để bảo vệ vợ mình.
“Con không có, con thật sự không GÓI “Tôi không muốn nghe cô giải thích, tôi chỉ tin tưởng những điều tôi nhìn thấy, những gì tôi nghe được! Chô này không chào đón cô, cô hãy đi đâu thì đi.
Cho dù Quý Thiên Kim có đến, tôi cũng sẽ cho cô bất cứ cái gì mà đẹp mặt!”
“Ah? Vậy sao?”
Đúng lúc này, ngay ngoài cửa truyền đến giọng lạnh như băng của phụ nữ.
Khuôn mặt của Quý Thiên Kim lạnh lùng, giãm trên giày cao gót mà đi đến.