“Em cho anh lối thoát, sao anh không nhìn thấy anh cho em lối thoát?”
“Vậy… Vậy làm thế nào thì em mới nguôi giận?”
“Anh từng nghe thấy nhân gian bốc hơi chưa? Lần sau anh còn như vậy thì em sẽ biến mất một tháng, để anh không tìm thấy em. Em sẽ ăn chơi trác táng ở bên ngoài! Quán bar, hộp đêm, đàn ông, em sẽ chơi hết!”
“Em dám!”
Cố Thành Trung lập tức sốt sắng, giọng nói ngắn rất có lực nhưng lại không có cách gì.
Bây giờ cô đang có nhà họ Quý chống lưng, nhà họ Quý muốn giấu người một tháng thì mình hoàn toàn không tìm thấy được.
. Bây giờ anh vốn không thể đắc tội với cô vợ nhỏ của anh, gia thế của cô đang cao hơn mình một chút.
“Anh muốn thử không?”
Hứa Trúc Linh trừng mắt nhìn.
Anh nhụt chút, xoa xoa sống lưng của cô bằng ngón tay thon dài như ngọc.
Ngón tay anh sờ lên từng miếng da của cô, mang theo vẻ yêu thương vô cùng.
“Được, anh đồng ý với em.”
“Như vậy còn được. Em mệt rồi, anh bế em đi ngủ.”
“Tuân lệnh, thưa vợ.”
Cố Thành Trung lấy chiếc khăn bông lau khô cơ thể giúp cô, sau đó dịu dàng bế cô lên trên giường.
Cô cũng lười biếng với đầu gõ này, quay người ôm chặt lấy anh rồi vùi đầu vào trong lòng anh.
Hơi thở đều đặn của cô phả vào trong lồng ngực anh, giống như lông vũ lướt qua khiến trong lòng anh ngứa ngáy rất khó chịu.
Cố Thành Trung ôm chặt lấy cô giống như mình đang có cả thế giới.
Đã lâu lắm rồi anh chưa ôm cô ngủ như ậy.
“Trúc Linh, em véo anh một cái đi.”
“Làm gì vậy? Anh đừng ồn ào nữa, mau ngủ đi.”
“Anh cảm thấy anh như đang ở trong giấc mơ. Mỗi ngày vào buổi tối không có em, anh không biết mình đã chịu đựng được như thế nào nữa. Anh chỉ có thể làm việc, những chuyện lộn xộn mới có thể khiến anh cảm thấy không cô đơn.”
“Hừ, em đã gọi điện thoại cho anh mài”
Cô tức giận nói.
“Anh biết.”
“Anh biết?” Cô hơi ngạc nhiên: “Không phải là anh quên cúp điện thoại mà là anh cố tình? Anh biết là em, cho nên…”
“Ừm, nghe thấy giọng nói của em thì anh có thể yên tâm hơn một chút.”
“Được rồi, vậy em tha thứ cho anh.
Anh mau ngủ đi.”
Cô chui vào trong lòng anh, giọng nói rất lười biếng.