Cố Thành Trung lại rơi vào im lặng, cuối cùng giọng nói có chút chua xót: “Trúc Linh, đây là chuyện của đàn ông, em đừng có gộp chung vào, chuyện ở trên thương trường.”
“Cái gì mà chuyện của đàn ông, em chỉ biết rằng anh là người đàn ông của em, em mặc kệ chuyện sống chết của người khác! Anh căn bản không có phần thắng, anh cho là em không xem tin tức sao, không biết tài sản của nhà họ Cố sao? Anh chỉ có thể dùng trí để chiến thắng, nhưng điểm mấu chốt là em phải không? Anh không thể phản bội em, nhưng mà còn ở bên cạnh em ngày nào thì Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sẽ còn đối phó với anh ngày đó.”
“Gần đây, có rất nhiều người trong gia tộc Nhật Kinh đến đây, nhưng không phải tìm Lê Sa mà là đến tìm em. Bọn họ muốn xử lý em nhưng lại e ngại Diên, cho nên không dám đụng đến em mà thôi.”
“Em biết rằng anh là một người tự tin, nhìn xa trông rộng. Làm kinh doanh sẽ không bao giờ chừa một con đường lui cho mình. Nhưng anh nhất định sẽ có biện pháp khác, chỉ là sẽ phải trả giá rất đắt. Nếu anh có một kế hoạch khác, trong đó có em… Em hy vọng anh không cần ngần ngại, cứ làm bất kỳ điều gì anh muốn, em sẽ không hận anh.”
“Trúc Linh. Anh có thể giải quyết.”
“Anh không thể, nếu anh có thể thì anh đã sớm đến tìm em rồi, hà tất phải kéo dài tới bây giờ. Em chấp nhận để anh lợi dụng em, giống như chuyện Tạ Quế Anh hạ độc em lần trước, em sẽ không hận anh, em sẽ hiểu cho anh, vẫn yêu anh như trước.”
“Không giống nhau! So với lúc này là không giống nhau!” Cố Thành Trung đột nhiên cáu kỉnh. “Lần trước anh lợi dụng em là bởi vì chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho em, nhưng…Lần này anh không có cách nào để đảm bảo được.”
“Không giống nhau, cũng sẽ không thể giống nhaul”
Anh nắm chặt hai bả vai cô và bóp mạnh.
Trên thái dương của anh nổi rõ gân xanh, sự thống khổ ở trong đôi mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi Hứa Trúc Linh nghe được những lời này thì không cảm thấy buồn, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
“Quả nhiên là như vậy, nếu anh sử dụng cách đấu trí thì phải dùng đến em.”
“Em biết là anh sẽ có con đường thứ hai để lựa chọn, có thể sẽ không bị đánh bại.”
“Cố Thành Trung, lúc này đây em cho phép, anh có thể lợi dụng em.
Nhưng mà em cũng muốn xin anh, chỉ được phép làm một lần này, về sau không cho phép tái phạm. Lúc này, em tha thứ cho anh. Bất kể anh có làm gì em, em cũng sẽ tha thứ cho anh có được không?”
Rốt cuộc cô cũng không thể khống chế được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm ướt cả chiếc áo mỏng.
Cố Thành Trung nghe được những lời này không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp dùng sức ôm cô vào lòng.
Bàn tay to luôn qua mái tóc Trúc Linh, vòng tay ôm lấy cô, sau đó hôn lên cánh môi của cô thật sâu.
Nụ hôn này, cô cảm nhận được quá nhiều quá nhiều.
Cố Thành Trung là thân bất do kỷ.
Anh không thể làm điều gì khác, trách nhiệm càng lớn thì áp lực sẽ càng lớn, cô có thể chia sẻ một chút cho anh thì sẽ chia sẻ. Lúc này cô có thể biết được mọi chuyện, sẽ không cảm thấy bị lừa dối, phản bội nữa, trong lòng cũng sẽ không sinh ra sự oán trách.
Cô sợ nhất là khi anh không nói gì, một lòng dành hết 24 phần tâm tư cho mình, nhưng cô lại không hay biết gì.
Hoặc là, cô là người biết cuối cùng.