“Đây là đồ bảo mạng của chú, bây giờ lại trả cho anh… nghĩa là sao? Chú có ý gì?”
“Ảnh Họa Bì gặp phiền toái, thứ này đáng quý như thế lại đưa anh chẳng lẽ…
chẳng lẽ sợ người có tâm dùng mặt nạ này làm chuyện bất lợi với anh?”
“Cái gì? Chú gặp chuyện ạ? Chú ấy ra ngoài mấy ngày nay rồi!”
Hứa Trúc Linh chợt căng thẳng, sốt sắng vô cùng.
Cố Thành Trung cũng trở nên nghiêm túc, cơ thể vô thức bày ra tư thế đề phòng.
Không khí trong phòng ngày càng nặng nề, làm Hứa Trúc Linh khó thở.
Cô cảm thấy rã không thoải mái, cả ngày nay mí mắt giật liên tục, cô khó chịu vô cùng.
“Giao cho anh đi, anh có thể tìm được ông ấy.”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng trong trẻo như gió.
Hứa Trúc Linh gật mạnh đầu, cũng chỉ có thể dựa vào Cố Thành Trung mà thôi.
“Tạm thời đừng nói với nhà họ Quý, chắc chắn bọn họ chưa biết chuyện này, có biết cũng chỉ lo lắng suông thôi. Chờ bên này anh tra ra manh mối lại đến tìm em.
“Vâng.”
Nghĩ đến chú gặp phải nguy hiểm mà mình không giúp được gì, Hứa Trúc Linh siết chặt nắm tay đến phát đau.
Cố Thành Trung không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Mà Hứa Trúc Linh cũng chỉ có thể ở lại nhà hàng sốt ruột chờ tin của anh.
Phú Quốc.
Tần Nhâm Thành lên đường tìm chiếc mặt nạ thứ hai của mình, là đối tượng được lựa chọn tiếp theo trong tầng lớp thượng lưu, cũng chính là đối thủ một mất một còn của Quý Mặc Nhiên, hai người kia đấu suốt bao nhiêu năm đều không có kết quả.
Mặt nạ khác ông ta có thể không cần, nhưng mặt nạ Cố Thành Trung và người kia thì phải giải quyết.
Mặt nạ của Cố Thành Trung đã trả lại cho chính chủ, vậy để ông đích thân giải quyết chiếc kia đi.
Tuy thời điểm chế tác hao phí vô số tâm huyết của Tần Nhâm Thành, nhưng lúc này nếu không hủy mới là hậu họa Vô cùng.
Tân Nhâm Thành tìm tới nơi gửi mặt nạ, là một hiệu cầm đồ cũ nát, không biết đã mở bao lâu rồi.
Ông ta đội mưa tiến vào, lấy tờ giấy ký gửi năm đó ra.
“Ông chủ, tôi muốn lấy lại đồ của mình.”
. Ông chủ nhìn giấy ký gửi trước mặt thì trợn tròn mắt, nhận ra người tới mới vội dẫn đối phương vào buồng trong.
Mười phút sau, ông chủ cầm một hộp gỗ lim có vẻ cổ xưa tới, hai tay đưa lên: “Ảnh Họa Bì đại nhân, đây là đồ của ngài. Ngài đeo mặt nạ làm tôi suýt không nhận rai”
“Cảm ơn đã bảo quản nó giúp tôi bao năm nay!”
“Đừng nói chỉ là bảo quản, nếu ngài cần thì nói một tiếng tôi sẽ lập tức mang tới tận nơi. Nếu không phải lúc trước ngài tha cho tôi một mạng, giúp tôi rửa tay gác kiếm thì tôi đã không còn sống đến hôm nay rồi. Bây giờ tôi vợ con đề huề, cũng coi như sống thành công, ân tình của ngài và lão Cửu đại nhân tôi ngàn lần chết cũng không dám quên.”
“Được rồi, giờ không phải lúc ôn chuyện.”
Tân Nhâm Thành không dám liên hệ với ông ta, sợ vừa gọi tới Hắc Ảnh sẽ lập tức tra được địa chỉ bên này, đến trước mình một bước.